Tuesday, March 19, 2024

Cơm nhà người

LGT: Trong cuộc sống có nhiều chuyện mình muốn nói với ai đó, nhưng lại không thể nói trực tiếp được. Không nói được với nhau thì hãy viết cho nhau. Âu đó cũng là cơ hội để giải tỏa những tâm tư, những nỗi niềm. Mục “Viết Cho Nhau” do phóng viên Ngọc Lan phụ trách. Thư từ xin gửi về: Người Việt (Viết Cho Nhau), 14771 Moran St., Westminster, CA 92683, hay email: [email protected]

Diễm Vy

Quyên vừa đi học về đến nhà đã nhìn thấy thằng Bo đang ngồi trước cửa ngậm chiếc muỗng nhựa trong miệng, mặt mũi nhem nhuốc. Trong tay nó là một hũ da-ua đã rỗng không, bên cạnh là một hộp tăm. Nhìn thấy chị, thằng nhỏ mừng rỡ:

-Quin, Quin đi học về…

Chữ Quyên khó nói nên thằng Bo hay gọi Quyên thành Quin. Năm nay Bo đã lên 8 tuổi rồi nhưng vẫn còn nói ngọng một số chữ. Nó thuộc loại chậm nói và nói ngọng nên có rất ít bạn trong lớp. Nó thích lủi thủi chơi một mình. Không có nhiều đồ chơi cho lắm, món đồ chơi mà Bo thích nhất là một hộp tăm. Nó hay mang theo hộp tăm bên mình, ở đâu cũng ngồi xổm xuống được, rồi đổ hộp tăm ra đất và miệng thường hay lẩm bẩm trong khi chơi. Tùy theo trí tưởng tượng của nó, mấy cây tăm trong tay nó có khi là những quân lính. Nó chia đội ra rồi cho hai bên đánh xáp lá cà. Có khi mấy cây tăm lại trở nên những cái xe hơi và nó cho chúng chạy đua với nhau…

Quyên năm nay học lớp 8. Vì khác trường và học nhiều giờ hơn nên Quyên thường đi học về sau Bo khoảng hơn một tiếng. Đứa nào cũng tự đi bộ về nhà sau giờ học. Về nhà, hai đứa cũng tự mình lục tủ lạnh kiếm thức ăn nếu thấy đói, rồi chờ cho đến khi ba tụi nó và dì Ly đi làm về thì mới ăn tối.

-Sao ngồi mút cái muỗng hoài vậy Bo? Ăn hết hũ da-ua rồi hả? Trong tủ lạnh không còn gì ăn sao?

Bo lắc đầu buồn rầu. Quyên mở tủ lạnh, cái tủ lạnh rỗng không. Chẳng còn gì ngoài một vỉ trứng và một bình sữa tươi.

Quyên thấy tội thằng Bo quá. Từ lúc Bo đi học về đến giờ này là đã hơn 4 giờ chiều nên nó rất đói bụng. Hôm nào hên hên còn lại ít thức ăn của tối hôm trước thì Bo biết lấy thức ăn vào tô rồi bỏ vào “microwave” hâm nóng lên để ăn. Hôm nào không còn gì ăn thì mặt mũi nó buồn rầu ủ rủ như hôm nay.

Chị em Quyên mới sang Mỹ được hơn một năm. Thật ra, dì Ly không phải là mẹ ruột của hai đứa. Với trí khôn “già trước tuổi,” Quyên đã hiểu được rất nhiều chuyện. Hơn hai mươi năm trước, ba nó và dì Ly là “bồ” của nhau. Gia đình dì Ly được xuất cảnh đi Mỹ nên hai người chia tay rồi kẻ lấy chồng, người lấy vợ. Cách đây ba năm, dì Ly về Việt Nam tìm lại ba nó, cho biết dì đã ly dị chồng và vẫn còn thương ba nó.

Quyên còn nhớ cái ngày mà ba nó tuyên bố là sẽ ly dị mẹ nó để lấy dì Ly, gia đình nó như vừa bị một ngọn núi lửa mới nổ tung tràn qua nhà. Nó nhớ đến tiếng la, tiếng khóc của mẹ nó, người mẹ cả đời hiền như cục đất, chưa hề to tiếng với cha con nó một lần. Nó nhớ đến những trận cãi vã, thậm chí có cả xô xát giữa ba mẹ. Những lần đó, hai chị em nó rúc vào trong phòng đóng cửa lại. Quyên vặn cái máy “game” gắn vào TV rồi cho thằng Bo chơi game, còn nó ngồi thu lu ở một góc nhà, lấy hai tay bịt chặt tai lại để khỏi nghe tiếng cãi nhau của ba mẹ. Lần nào cũng vậy, trận chiến luôn kết thúc bằng cách ba nó xô cửa bỏ đi và trong nhà chỉ còn lại tiếng nức nở của mẹ nó.

Những ngày tháng kế tiếp đến và đi như trong một giấc mơ thật buồn. Trước đây, Quyên đã nhiều lần cảm thấy ghen tị khi thấy gia đình của bạn bè nó được đi nước ngoài định cư, hoặc có những bạn nhỏ bằng tuổi nó đã được gia đình gửi ra nước ngoài du học. Nó đã từng thèm thuồng, ao ước được như vậy. Nhưng khi ba nó nói rằng nó và thằng Bo sẽ đi theo ba ra nước ngoài ở sau khi ba đã làm xong giấy tờ kết hôn với dì Ly, nó nhất định không chịu. Nó thương mẹ lắm và không muốn xa mẹ chút nào.

Ba nó hết dỗ dành đến dọa nạt. Ba nói rằng mẹ nó, một người nội trợ hiền lành yếu ớt, từ nay sẽ không đủ sức nuôi nấng hai chị em nó cả về tài chánh lẫn những mặt khác. Nếu ở lại với mẹ, hai chị em nó sẽ sống trong cảnh nghèo túng và sẽ là gánh nặng cho mẹ. Ba mang hai đứa đi nước ngoài chính là vì tương lai của hai chị em. Ba nó dỗ mãi, dỗ mãi.

Kỳ lạ thay, mẹ nó cuối cùng cũng đồng ý như vậy và hết sức thuyết phục chị em nó cùng với ba đi nước ngoài!

Có những đêm hai mẹ con đã nằm bên nhau nói chuyện gần tới sáng. Mẹ thủ thỉ bên tai Quyên, thôi thì mẹ cũng nuốt nước mắt ngược vào lòng để hai chị em ra đi với ba và “dì” Ly. (Từ lúc nào mẹ đã thôi không còn gọi dì Ly là “con hồ ly tinh” nữa mà thay bằng chữ dì một cách an phận, chấp nhận). Cuộc sống nơi quê nhà bây giờ càng ngày càng tồi tệ. Mẹ không muốn nhìn thấy hai con lớn lên trong một môi trường độc hại cả về nghĩa bóng cũng như nghĩa đen; mỗi ngày phải hít thở bầu không khí ô nhiễm; ăn những thức ăn thức uống bị bỏ đầy hóa chất độc hại. Mẹ không muốn các con theo học một nền giáo dục xuống cấp hay sống trong một xã hội mà đạo đức và nhân cách suy đồi. Mẹ nói nhiều, nhiều lắm. Ba không còn thương mẹ nhưng ba vẫn rất thương hai con và sẽ chăm sóc cho hai con ăn học thành tài. Quyên phải thay mẹ lo cho Bo, biết đâu trong tương lai Quyên lớn lên, vào đại học, tương lai tươi sáng, rồi Quyên sẽ bảo lãnh cho mẹ qua đoàn tụ với hai đứa. Thời gian sẽ trôi qua nhanh!

Cuối cùng, Quyên đồng ý đi với ba. Còn đối với thằng Bo, nó còn nhỏ quá nên mẹ không nói với nó nhiều như vậy. Mẹ nói gạt Bo là kỳ này ba dẫn hai chị em nó đi du lịch bên Mỹ, đi thăm Disneyland, thăm Universal Studio, những nơi gọi là xứ sở thần tiên cho trẻ em mà chị em nó chỉ được nhìn thấy qua phim ảnh; được tha hồ ăn những chiếc bánh hamburger thơm phức, ăn món gà chiên dòn rụm thả dàn. Bo hí hởn ra mặt. Nó chỉ hỏi sao mẹ không đi chơi với mấy cha con. Mẹ trả lời mẹ còn phải ở lại VN chăm sóc ông bà ngoại và dặn Bo đi chơi vui, phải ngoan nghe lời ba và chị Quyên, nhớ chụp nhiều hình gửi về cho mẹ.

Quyên nhớ làm sao ngày mẹ đưa ba và hai chị em nó ra phi trường. Mẹ ôm ghì hai đứa thật chặt; hôn hít đầu, cổ, mặt mũi hai chị em mãi. Rồi mẹ quay mặt đi, vội vã bước thật nhanh như đang bỏ trốn, dáng đi xiêu vẹo trong một nỗi đau khổ tột cùng.

Quyên lắc mạnh đầu. Thôi không nghĩ vẩn vơ nữa! Nó vo gạo, cắm nồi cơm điện, định bụng chờ cơm chín sẽ chiên mấy trái trứng rồi hai chị em ăn cơm. Cuối tuần khi ba chở dì Ly đi chợ, nó sẽ dặn ba mua thêm mì gói để ở nhà cho hai đứa.

Từ hồi qua đây, ba đã được dì Ly giới thiệu vào làm công nhân lắp ráp, chung một hãng điện tử nơi dì Ly đang làm kế toán, cho nên hai người có thể đi làm chung một chiếc xe. Chị em Quyên đi bộ đi học, vì trường cũng gần nhà. Nhiều hôm sau giờ làm, ba và dì Ly không về thẳng nhà mà đi chơi hay đi ăn đâu đó thì chị em Quyên tự động kiếm cơm nguội và thức ăn cũ trong tủ lạnh hâm lên ăn, hoặc nấu mì gói ăn. Cơm nước xong, hai chị em cũng tự động coi bài vở.

Nhờ ở Việt Nam mẹ có cho Quyên học tiếng Anh cho nên Quyên theo kịp bài vở trong lớp rất nhanh, nhưng Bo thì không được như vậy. Bo chậm nói lại nhút nhát, có gì không hiểu nó không dám giơ tay lên hỏi cô giáo, nên đã học kém càng kém hơn. Vì vậy, Bo dần trở nên chán nản và sợ đi học. Quyên thường giúp em học bài bằng cách giảng giải những bài em không hiểu, nhưng môn Toán còn dễ, những môn khác như Tập làm Văn, Khoa học Thường thức đã gây cho cả hai chị em không ít khó khăn.

Trời đã tối lắm rồi! Lúc nãy ba gọi về nói tối nay ba và dì Ly sẽ về trễ. So với mẹ nó, tuy dì Ly lớn tuổi hơn nhưng trông còn rất trẻ và đẹp. Dì lại không có con nên nhiều khi Quyên thấy tính tình dì hay nhõng nhẽo như con nít. Sau giờ đi làm, dì thường hay bắt ba chở đi ăn, đi biển. Những lần như vậy, ba chỉ gọi điện thoại về nói hai chị em kiếm cái gì ăn đỡ đi, chừng nào ba về ba sẽ mua món gà chiên mà Bo thích cho hai đứa ăn.

Quyên bảo thằng Bo đi tắm rồi chuẩn bị đi ngủ. Thằng Bo tắm xong ra ngồi bó gối chờ ba ngoài phòng khách, chưa chịu đi vào phòng ngủ. Chắc nó còn đói và hy vọng khi ba về sẽ có món gà chiên cho nó.

Ngồi chán, nó quay sang nói với Quyên bằng một giọng chắc nịch:

-Ba về, Bo nói với ba là Bo muốn về với mẹ. Bo không muốn đi du lịch nữa. Với lại Bo không muốn đi học nữa. Bo muốn mẹ!

Quyên quay mặt đi nơi khác để ngăn những giọt nước mắt đang chực rơi xuống. Cái thằng Bo này, tự nhiên nhắc đến mẹ làm chi để nó cũng cảm thấy nhớ mẹ quá! Nó nhớ đến những bữa cơm canh nóng hổi, những món ăn ngon lành tự tay mẹ nấu cho cả nhà ăn. Nhớ những buổi tối trời mưa, hai chị em nằm cuộn trong lòng mẹ nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên nóc nhà. Nhớ tiếng mẹ thủ thỉ trò chuyện với hai chị em nó. Nhớ vòng tay mẹ ấm áp nhẹ nhàng. Đôi khi mẹ còn hát những điệu ầu ơ ru hai chị em ngủ, nghe mà buồn đứt ruột.

Từ hồi sang đây, Quyên luôn cảm thấy mình lẻ loi, cô độc. May mà còn có thằng Bo. Hai chị em quấn quýt lấy nhau nhưng Quyên luôn tránh nhắc đến mẹ sợ em mình buồn. Ba cũng ít có thì giờ dành cho chị em hay coi sóc việc học hành của hai đứa. Dì Ly không dữ nhưng thờ ơ, lạnh lùng, ít khi nào trò chuyện với hai đứa, cho dù chỉ là những lời thăm hỏi bâng quơ.

-Đi ngủ đi Bo! Quyên giục em.

-Bo đợi ba. Bo muốn ăn gà chiên!

-Không biết đến bao giờ ba mới về. Thôi đi ngủ đi Bo! Sáng mai dậy, nếu có gà chiên, chị nướng lại cho Bo ăn sáng!

Bo im lặng không trả lời. Nó đang cắm cúi xếp những cây tăm trên mặt đất, miệng lẩm bẩm, “Đây là ba, đây là mẹ, đây là Quin, đây là Bo. Cả nhà đi chơi với nhau. Ba mẹ không bỏ Quin với Bo ở nhà một mình!”

Đồng hồ đã chỉ hơn 10 giờ đêm, hai mắt của Quyên đã nhíu lại vì buồn ngủ. Bo cũng vậy. Nó thở dài và xếp lại mấy cây tăm vào hộp.

-Thôi đi ngủ! Nếu mai có gà chiên Quin nhớ nướng lại cho Bo ăn!

Bo nói xong, ngoan ngoãn vào đánh răng rồi lên giường ngủ. Mắt nhắm rồi mà giọng nó còn nhừa nhựa, “Quin nhớ nha, nhớ nướng gà chiên để sẵn cho Bo nha!”

Tội nghiệp, chắc thằng nhỏ mang theo cả miếng gà chiên vào trong giấc ngủ!

Hai chị em ở chung một phòng, nhưng mỗi đứa ngủ một giường. Thấy em ngủ yên rồi, Quyên rón rén đi về giường của mình. Nó nằm nghiêng, để mặc cho những giọt nước mắt lăn dài trên gối. Hơn bao giờ hết, Quyên ý thức được gánh nặng mà đứa con gái 13 tuổi đầu như nó đang mang trên vai, ý thức được sự gửi gấm, trông chờ của mẹ dành cho nó, cho nên nó chưa hề mở miệng than thân trách phận. Quyên biết nó phải thay mẹ chăm sóc cho thằng Bo, mong đến ngày nó khôn lớn sẽ bảo lãnh cho mẹ qua sum họp với hai đứa. Nó tự hứa với lòng mình là nó sẽ làm và phải làm cho bằng được!

Quyên nhắm mắt! Nụ cười của mẹ thật dịu dàng hiện ra trong mơ. Đôi tay mẹ êm ái ôm hai chị em nó vào lòng và mẹ cất lên tiếng ầu ơ não ruột:

À… ơi…
Cơm người tội lắm ai ơi
Đâu như cơm mẹ chỉ ngồi xuống ăn!

(11/2018)

Lưu ý: Để mở âm thanh, xin bấm vào nút muted icon imagephía góc phải bên dưới của khung video.

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM

MỚI CẬP NHẬT