Wednesday, April 24, 2024

Đồ Điêu Thuyền quỷ sứ!

LTS: “Biết Tỏ Cùng Ai” do cô Nguyệt Nga phụ trách, nhằm mục đích góp ý, chia sẻ những ưu tư, vướng mắc về những vấn đề liên quan đến cuộc sống, đời thường mà quý vị không biết tỏ cùng ai. Thư từ xin gửi về: Người Việt (Biết Tỏ Cùng Ai), 14771 Moran St. Westminster, CA 92683, hay email: [email protected]

Thưa cô, chúng tôi, một nhóm bạn cùng trang lứa, ngày xưa học cùng trường, giờ qua đây chúng tôi hay hẹn hò gặp mặt ôn lại những kỷ niệm xưa, hát hò, party… Nhóm chúng tôi có một “nàng.” Nàng lớn tuổi, đang độc thân, nàng không có xe, mà lại hay có việc để phải đi đây đó, nên thường “làm phiền” những thành viên đàn ông trong nhóm. Muốn đi đâu, nàng giở sổ điện thoại ra, điểm tên, rồi thỏ thẻ nhờ một ông chồng của một bà vợ nào đó, chở nàng đi. Khi thì ra chỗ gửi đồ về Việt Nam, nàng nói, gần xịt anh ơi, chỉ tốn có năm ba phút là tới nơi, nàng cố tình không nhắc đến chuyện phải cộng thêm khoảng 1 tiếng hay hơn, cho việc ngồi chờ thủ tục kiểm hàng, đóng gói, dán nhãn, cân đo… Nàng hơi lớn tuổi nên thỉnh thoảng cần đi bác sĩ để “check” cái này “check” cái kia, cần đến mấy trung tâm quang tuyến để “chụp” cái này, “chụp” cái nọ… Nàng cũng hay nhờ chở dùm ra cuối phố, cách có… 3 bước, để cắt mái tóc, làm cái móng đi ăn đám cưới con người bạn, mà cũng là bạn của cả nhóm mà. Tháng đôi lần, nàng cũng cần chở ra nhà quàn để viếng người bạn mới mất, mà tuổi nàng cũng hơi lớn nên lớp ngang trang ngang lứa của nàng, cần nàng viếng mỗi ngày mỗi đông…

Nói cho công bằng thì số lần nàng nhờ tuy nhiều, nhưng được chia đều cho số các ông trong nhóm, nên số lần mỗi ông chở nàng đi không nhiều. Nhưng giá như đừng chở thì hay hơn.

Đám tiệc nào, sinh hoạt cộng đồng nào ở Bolsa, cũng thấp thoáng bóng nàng. Mấy bà vợ ghét cay ghét đắng, tụm lại nói xấu nàng. Nhưng nàng cứ nhởn nhơ cười chào với mấy đấng trượng phu. Chả là nàng cũng đẹp và trẻ so với tuổi, nên gật người này, gật người kia, có mất chi tiếng chào… mào đầu câu chuyện, mà vui vẻ cả làng. Các bà vợ thì không thấy vui vẻ gì hết, sau lưng nàng họ gọi nàng là Điêu Thuyền, vài người độc miệng còn thêm hai chữ “quỷ sứ” đàng sau.

Tôi cũng là vợ của một ông trong đám mấy ông rảnh rỗi đó. Tôi tụ tập nhưng thề là không nói xấu nàng. Thỉnh thoảng tôi chỉ xa gần với chồng là, anh coi chừng đó, coi chừng mang tiếng, con cái lớn rồi phải làm gương cho nó soi. Chồng tôi nói: Chị ấy đơn chiếc, khó khăn mới nhờ mình, anh chở chị ấy ra tiệm lấy cái bánh sinh nhật. Anh nói chỉ… đi 5 phút là về chốn cũ. Tôi là một người hay sĩ diện và đạo đức giả, cộng với tính “hèn,” nên lòng muốn đay nghiến mà cứ làm như cao thượng, không quan tâm… cho đi đó!

Nhưng hôm nay thì tôi quan tâm, thật sự quan tâm. Vì hôm nay là sinh nhật của chồng tôi. Hôm nay nàng gọi chồng tôi từ sớm, chắc là õng ẹo ghê lắm nên mới bét mắt mà “Đổng Trác” nhà tôi, đã vác xe đi làm tôi mọi… Vì hai vợ chồng chỉ một xe, tôi lại đang cần xe, nên khi ông Đổng Trác vừa về là tôi lấy xe ngay. Lên xe cũng không để ý, đến khi xong việc, xuống xe mới thấy ghế đàng sau có hộp quà. Mang quà vào nhà, tôi hỏi chồng, thì anh ấy nói không biết từ đâu. Vì không biết của ai, nên tôi đề nghị mở ra. Cái hộp lớn, rồi cái hộp lớn vừa vừa, rồi cái hộp lớn vừa, rồi cái hộp trung, cái hộp trung trung… đến gần cả chục cái hộp mới đến cái hộp bé xíu xinh xinh. Tôi nói với chồng, bây giờ thì an tâm không phải là bom trong này rồi.

Thưa cô Nguyệt Nga, trong cái hộp bé xíu đó là hai sợi tóc, một dài một ngắn, xoắn lại với nhau, xoắn tít với nhau.?!?! cái gì vậy cô Nguyệt Nga? Tôi tin 100% gói quà đó là của nàng tặng chồng tôi trong dịp sinh nhật. Có điên không? Ý là gì vậy? Tóc thì là… tóc mắc mớ chi phải xoắn tít lấy nhau, mà gói chi nhiều lớp vậy? quỡn quá mà! Ai? Ai? Tôi hỏi nhưng chồng tôi vẫn ngớ ra nói không biết. Hai sợi tóc này chắc chắn không phải là của tôi và chồng. Cái này chắc là chàng và nàng! Tức điên lên cô Nguyệt Nga ơi! Cái đồ Điêu Thuyền quỷ sứ! Tôi không bắt được tay day được cánh, làm sao mà trị hắn đây?

Hoạn Văn

*Góp ý của độc giả

-Long Nguyen

Ai cũng lớn và quá trưởng thành, có lẽ chị nói với anh nhà những tâm tư nguyện vọng của chị thì hay hơn, dù rất nhỏ nhen hay rất đàn bà cũng còn hơn là chị đôi co với cô ta, nếu không thì chị sẽ được nghe, “Anh nhà… à chị về uốn nắn lại anh ta đi… tui cũng là đờn bà mà ?”

-T

Tóc mai sợi ngắn sợi dài. Lấy nhau chẳng đặng, thương hoài ngàn năm. kakakkaa.

-MaiLy

Thông thường đàn bà mà có chồng ngoại tình, thì cứ dè cái con “đ. chó” đó mà rủa xả, cho rằng trăm sự xảy ra là do “nó”, chính nó đã rù quến ông nhà, chính nó đã ưỡn ẹo quyến rũ… Chả phải đâu mấy chị, có lửa mới có khói, nếu đường thẳng mà đi thì ai mà rù quến được mình. Trong nhóm bạn của chị thế nào cũng có người không bị Điêu Thuyền sai bảo. Vậy thì chị hãy tìm hiểu thử tại sao mấy ông đó không bị rù quến.

Chẳng phải nhóm của chị mới có Điêu Thuyền, ở đâu cũng có Điêu Thuyền hết, công sở nào cũng có, nhan nhãn khắp nơi. Vì thế chị nên “dạy” anh nhà, thay vì rủa cái con Điêu Thuyền kia, vì nếu anh nhà vẫn nhẹ dạ, vẫn hay thích “cứu giúp gái bơ vơ” thì tránh Điêu Thuyền này sẽ có Điêu Thuyền chỗ khác. Thế nhá chị, lỗi là do anh nhà, chị phải uốn nắn lại đi.

-John

Thưa cô, đọc thư cô mà tôi buồn cười, mong cô tha lỗi chứ tôi thấy thương cái nàng Điêu Thuyền kia quá tay. Rất lãng mạn trẻ thơ khi tẩn mẩn ngồi gói quà cho người mình thương thầm nhớ trộm. Nói chị tha lỗi chứ giá như tôi là người nhận được món quà đó thì hạnh phúc dường nào!

Nhân đây tôi cũng muốn chia sẻ những suy nghĩ của một người đàn ông có vợ, là tôi. Ngày xưa khi tôi lấy nhà tôi, và trước đó 2 đứa bồ nhau, sao nhà tôi làm nhiều trò lãng mạn khiến tôi ấm áp, yêu đời ghê đi… mà nay thì cô ấy nói năng lục cục lòn hòn, chán ghê! Hồi xưa mỗi lần Valentine, mình tặng hoa, thì cô ấy lấy một đóa cài lên tóc, nay mình cũng vẫn giữ thói quen tặng hoa, thì vừa ló mặt với bình hoa, đã bị tiếng nói át tiếng bom: “Trời ơi, mua chi cho tốn tiền, mà hai ba ngày héo queo, anh không thực tế chi hết! Không mua nữa nghe!” Vậy là từ đó thôi không có hoa nữa. Đi làm về thương vợ, hôn một cái, thì mắt dẹt mắt tròn liếc trước ngó sau: Anh cứ làm trò trẻ con, cứ như teen, gần xuống lỗ rồi! Con cháu nó thấy nó cười cho.

Sao vậy các chị? Lãng mạn ngày xưa đâu mất rồi?! Sao mấy chị không làm mà để cho cái cô Điêu Thuyền kia làm vậy?!

*Vấn đề mới

Thưa cô, đi Yoga tinh thần phải thoải mái, lúc tập thì chú ý vào bài, không vướng bận những điều phiền toái đời thường mà phải buông xả, ấy mới là Yoga.

Nhưng thưa cô nơi cháu tập không được như vậy, lúc nào cũng có những điều không ưng ý ảnh hưởng đến ý nghĩa của chữ Yoga. Nơi cháu tập khá xa khu Bolsa, nhưng không phải vì thế mà ít người Việt, hết 50% là người Việt Nam, mà chắc cô cũng biết, Việt Nam là chúa tụ năm tụ bảy, vào đến nơi thì giành chỗ cho nhau, rồi thì như chỗ không người họ oang oang nói đủ các thứ trên trời dưới đất, mà nhiều nhất là “tám” về đời tư của các nghệ sĩ… Mà thôi cho cũng được đi, vì khi vào giờ học, họ im lặng không nói nữa.

Cách nay 1 tháng, lớp cháu xuất hiện một kỳ nhân. Ông này buồn cười lắm! Cứ sau mỗi động tác nặng thì ổng lại thở to phù… phù… như hò leo núi. Mà ổng thở to ghê lắm, cả lớp đều nghe. Sau dần dần, mỗi khi xong một động tác nặng thì ngần ấy con người quay lại chăm chú vào ông, hồi hộp chờ ông “phù… phù…” Dần dần mọi người cũng quen cái “phù… phù…” của ông, mà đôi khi còn thấy vui nữa.

Nhưng mới đây lớp lại xuất hiện thêm một kỳ nhân khác, kỳ bí hơn một vạn lần ông kia. Ông này không “phù… phù…” sau mỗi động tác mạnh, mà ông rên “hừ hừ” suốt buổi tập. Động tác mạnh hay yếu gì ổng cũng rên “hừ hừ”. Lạy Chúa! cũng may 5 phút cuối cùng, khi mọi người nằm im không tập nữa, chỉ có tiếng nhạc thật êm, thì ổng hết rên.

Cháu nói không quá lời, ổng rên như trong phim… sex vậy! Đến độ cô Mễ tập cạnh ổng phải than lên “OMG!” Cô ơi! Làm sao bây giờ, ngày nào cháu cũng tập yoga trong bực dọc. Cháu lại không muốn đổi lớp vì cô giáo của cháu là người dạy hay nhất trung tâm. Từ ngày có cái ông rên “hừ hừ”, tụi cháu tập trung ghét ổng mà quên để ý đến cái ông thở “phù phù” kia. Đúng là khi có Trump đâm ra thương Bush!

Cái ông này làm cháu nhớ đến một chuyện tình. Có một thanh niên yêu một cô gái, cô gái này phải chăm sóc một đứa em tật nguyền. Cứ mỗi lần anh sắp nói lời yêu thương với cô gái thì đứa bé khóc thét lên. Cứ thế nhiều lần khiến anh phải xa cô gái.

Chẳng lẽ cháu phải bỏ cô giáo giỏi của cháu đi lớp khác để không phải chịu đựng cái ông “rên hừ hừ” đó?!

Minh Hà

*Nguyệt Nga rất mong nhận được sự góp ý của quí độc giả xa gần. Thư góp ý, quý độc giả gửi sớm cho Nguyệt Nga; gửi chậm, tòa soạn không thể đăng được vì đã sang một đề tài khác.

Thư từ gửi về: Biết tỏ cùng ai 14771 Moran Street. Westminster, CA 92683, hoặc [email protected]

Mời độc giả xem chương trình nấu ăn “Bánh kẹp lá dứa nước dừa”

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM

MỚI CẬP NHẬT