Friday, April 26, 2024

Mãi mãi lạc mất nhau

LTS: Trong cuộc sống có nhiều chuyện mình muốn nói với ai đó, nhưng lại không thể nói trực tiếp được. Không nói được với nhau thì hãy viết cho nhau. Mục “Viết Cho Nhau” là nơi để bạn giải tỏa những tâm tư, những nỗi niềm của mình. Thư từ xin gửi về: Người Việt (Viết Cho Nhau), 14771 Moran Street, Westminster, CA 92683, hay email: [email protected].

Hà Thanh Phúc

Tuổi trẻ của mình tự cho cái quyền làm buồn người khác. (Minh họa: Hatice EROL/Pixabay)

Mấy hôm nay Sài Gòn mưa suốt, làm mình bỗng dưng rất nhớ đến bạn, người đã ngồi cùng mình trú mưa ở quán trái cây vỉa hè đường Nguyễn Trãi, quận 1, năm nào.

Bạn nhớ không, hôm đó, cũng vào dịp cuối tháng như thế này, bởi vì mình tiếc tiền nên bạn dắt mình đi ăn trái cây dĩa 100 nghìn rất nổi tiếng, do với mình lúc ấy trái cây 20 nghìn là đắt lắm rồi. Cuối cùng cũng nghe theo bạn. Vừa vào thì trời mưa như trút. Hai đứa ngồi nép vào nhau vì lạnh (thực ra giả bộ lạnh), bọn mình len lén nắm tay giấu sau chiếc ba lô. Bọn mình đã ngồi mơ về giấc mơ xuyên Việt, khi mình và bạn có thể kiếm được 10 triệu đồng mỗi tháng…

Thời ấy mình mới từ tỉnh lên không lâu, bạn thường là người hay khao mình lúc thì dĩa cơm, lúc thì tô hủ tiếu… mỗi khi mình hết tiền chờ “lương,” vì bạn khá hơn mình một chút.

Bọn mình đã đi cùng nhau lâu lâu, đủ để nhận ra rằng tình cảm ấy rất chân thật, dù tất cả chỉ dừng lại ở cái nắm tay rất rụt rè mỗi lần mình chở bạn. Chỉ tiếc là, mình lúc đó đang yêu xa, nên dù thích nhau lắm cũng đành thôi. Mà mình cũng tệ, ngoài bạn, mình cũng có vài mối quan hệ khác tương tự cho qua ngày đoạn tháng. Mình không giấu. Bạn buồn, mình cũng mặc. Mình bảo ủa có phải người yêu đâu mà ghen?

Tuổi trẻ của mình lạ quá hen. Mình tự cho cái quyền làm buồn người khác…

Rồi một ngày, bạn nhắn tin cho mình, bạn phải xa Sài Gòn và xa mình. Bạn có một chọn lựa khác, mà nơi đó không có mình. Người bạn đi cùng, cũng sẽ không phải là mình.

Bạn bảo chỉ cần P. giữ, bạn sẽ ở lại.

Nhưng mình đã không giữ bạn.

Mình và bạn có là gì đâu?

Chỉ là một mối quan hệ không tên.

Mình lúc đó cũng đã có người thương.

Rồi bạn đi thật.

Bọn mình lạc mất nhau từ đó.

Mình cũng trải qua dăm cuộc bể dâu… Người đi kẻ ở. Thú thật, mình hoàn toàn quên đi rằng bạn từng xuất hiện trong cuộc đời mình. Mình vô tâm quá nhỉ?

Hôm nay không hiểu run rủi thế nào mà mình lại lạc vào Facebook bạn.

Bao nhiêu ký ức xưa bỗng ùa về dù có lúc mình đã nghĩ mình hoàn toàn quên đi bạn.

Ảnh gia đình được dùng làm cover, mình hiểu rằng, bạn đang rất bình yên và hạnh phúc với chọn lựa năm nào – là xa mình.

Bạn và mình, giờ đây đều không còn là hai đứa khờ chân ướt chân ráo đến Sài Gòn. Cả hai đều ít nhiều trở thành một người có chút thành công trong xã hội. Giấc mơ lương 10 triệu đồng mỗi tháng để có thể dành dụm, cùng nhau đi dọc Việt Nam có lẽ chỉ còn là kỷ niệm.

Kiếp này, bọn mình mãi mãi lạc mất nhau. (Minh họa: Claudio Schwarz/Unsplash)

Đã định “block” bạn vì sợ rằng sự xuất hiện của mình sẽ làm bạn xáo trộn tâm tư (hay mình tự tin quá mức nhỉ rằng bạn vẫn còn nhớ đến mình)… Nhưng cuối cùng rồi mình cũng bấm vẫy tay chào bạn.

Bạn vẫy tay lại chỉ sau vài giây…

-Bao năm rồi, cuối cùng cũng gặp lại nhau.

-Mình vẫn theo dõi P. trên Facebook đó. Có điều P. không biết đó thôi.

-Sao bạn không vào chào P.?

-Để làm gì?

-Không biết nữa – mình ngượng ngùng.

Bạn cười, chúng ta giờ đây đều đã khác. Ngày xưa chưa bắt đầu, nên dĩ nhiên chưa bao giờ có kết thúc. Đó chẳng phải là một điều may mắn?

-Mà P này!

-Sao hả?

-Nếu cho quay ngược về quá khứ, nhất định ngày ấy mình sẽ không chỉ có nắm tay thôi.

Mình bật cười. Bạn vẫn luôn duyên dáng như thế.

Bạn và mình vẫn sẽ dõi theo nhau trên thế giới ảo này nhưng quyết định không bao giờ gặp lại, dù việc bay mười mấy tiếng đồng hồ với mình bây giờ không còn là chuyện khó.

-Bao năm qua, mình không dám về tìm P.

Vì bạn sợ, mình cũng sợ, sẽ có những phút lạc lòng.

-P. này!

-Sao?

-Kiếp này, bọn mình mãi mãi lạc mất nhau! Nếu có kiếp sau, P. có giữ mình bên cạnh?

Mình không trả lời bạn. Vì biết kiếp sau có còn gặp lại không mà hẹn với chẳng thề… (Hà Thanh Phúc) [qd]

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM

MỚI CẬP NHẬT