Tuesday, April 16, 2024

Sao lại là Las Vegas?

 

Ngọc Lan

LGT: Trong cuộc sống có nhiều chuyện mình muốn nói với ai đó, nhưng lại không thể nói trực tiếp được. Không nói được với nhau thì hãy viết cho nhau. Âu đó cũng là cơ hội để giải tỏa những tâm tư, những nỗi niềm. Mục “Viết Cho Nhau” do phóng viên Ngọc Lan phụ trách. Thư từ xin gửi về: Người Việt (Viết Cho Nhau), 14771 Moran St., Westminster, CA 92683, hay email: [email protected].

Chắc không mấy ai có lý do chọn Las Vegas làm nơi đi nghỉ vacation như tui.

Đi Las Vegas mà đánh bài cũng không. Coi show cũng không. Shopping cũng hiếm. Thì chẳng biết mò lên đó vì cái lẽ gì.

Vậy mà năm nào tui cũng có mặt ở Las Vegas, ít nhất là một lần. Cái nhiều hơn một lần đó thì chắc là vì công việc hay vì hò hẹn thôi.

Tui thích đến Las Vegas vì đó là thành phố của đủ loại khách sạn, của đủ loại kiến trúc, của đủ thứ sáng tạo, và của đủ cách làm tiền.

Tui thích đến Las Vegas vì quãng đường từ nhà đến đó vừa đủ, 4 tiếng đi, 4 tiếng về, đủ để nghe 2 đứa nhóc ngồi sau nói với nhau về nhiều thứ chuyện. Đủ để cảm nhận cái hạnh phúc khi hiểu con tui nghĩ gì, tính gì, biết gì, và làm gì. Đủ để nghe cho hết những bản nhạc ông chồng đam mê và mang ra tra tấn lỗ tai tui.

Để đến Las Vegas, việc đầu tiên tui làm là chọn khách sạn. Nó phải đẹp. Nó phải sạch. Và quan trọng nhất là cái hồ bơi của nó phải lý tưởng. Đó là yêu cầu của 2 đứa nhóc. Tụi nó sẽ tận hưởng cái cảm giác được ở một nơi sang trọng, hơn hẳn cái nhà của nó, được phục vụ một cách đầy đủ, như khi mở mắt ra nó có thể gọi người ta mang thức ăn lên phòng và được đưa tiền tip cho họ. Hoặc khi ra khỏi phòng, nó bấm vào nút yêu cầu dọn phòng, để sau khi trở về từ cái bầu không khí hơn cả 100 độ F, nó mở cửa, và thấy tất cả tinh tươm như có bàn tay phù thủy. Hehehe, tui nói hai đứa nhóc “con nhà lính, tính nhà quan” Nó nhe răng cười, bảo rằng sẽ đi học để làm sao kiếm được nhiều tiền đủ trả cho những chi phí người ta phục vụ cho mình, mình khỏi phải làm. Ok, vậy thì ráng mà học cho giỏi để kiếm tiền cho nhiều mà hưởng thụ đi con.

Việc thứ hai khi đến Las Vegas là theo chồng và hai đứa nhóc đi ăn buffet. Buffet Las Vegas là nổi tiếng. Mà ở một số nơi như Aria, Rio, Cosmopolitan, Bellagio, Wynn thì sự nổi tiếng đó lại ở một thứ bậc cao hơn. Mình không chỉ ăn bằng miệng, mà còn ăn bằng mắt, bằng mũi, và ăn bằng tai. Tui không ăn được nhiều món khi đi buffet, nhưng tui thích nhìn, nhất là quầy tráng miệng. Tui ưa ngắm người ta trình bày miếng bánh nho nhỏ trên từng cái đĩa. Tui ước giá như tui có thể ăn được hết từng ấy thứ bánh, để cảm nhận hết nó ngon như thế nào. Nhưng mà chưa bao giờ tui làm được.

Đến Las Vegas, tui thích đi len lỏi trong những khách sạn, để nhìn kiến trúc của nó. Nhiều người bảo “Vegas cái gì cũng giả.” Thì đã sao! Tui thích cái giả đó. Bởi nó thể hiện ý tưởng và sức sáng tạo của con người. Nếu Vegas là thành phố của miền ôn đới thanh mát, thì người ta đâu cần nghĩ đến chuyện phải tạo cho nó một bầu trời xanh rười rượi để quên đi mình đang ở nơi sa mạc nóng bỏng da cháy tóc. Nếu Vegas là biền xanh và cát trắng thì cần chi người ta tạo nên những bờ biển giả, những cơn sóng nhẹ, những dòng sông lười để tắm mình trong đó mà quên đi cái nắng chói chang đến mồ hôi tuôn như tắm. Nếu Vegas luôn rì rào tiếng gió thổi xô dạt những hàng thùy dương thì cần chi những cánh diều đủ màu muôn sắc rợp trời để tạo cảm giác dường như gió đang lên, căng phồng.

Đến Las Vegas, còn là để nhìn muôn mặt người. Đủ hết. Những gương mặt trong mỗi sòng bài. Từ đơn vị tiền tệ nhỏ nhất của Mỹ là đồng penny (1 cent) đủ để người ta có thể kéo máy thử vận may rủi, đến mức ăn thua không giới hạn của những tay chơi tui không được quyền biết mặt . Tui nhớ lần tui nhìn thấy người phụ nữ cắm cái credit card vào máy slot và bắt đầu bấm nghe những tiếng réo rắt vào lúc 7-8 giờ tối, đến khuya đi ngang tui vẫn nhìn thấy bà ngồi đó, miệt mài. Và sáng hôm sau, vẫn chỗ ngồi đó, và người phụ nữ đó. Tui không dám chắc là bà ngồi một chỗ suốt đêm. Nhưng đồng thời tui cũng không thấy có dấu hiệu bà ra đi và trở lại. Tui nhớ tui nhìn thấy người đàn ông bước liêu xiêu vào casino tìm chỗ ngồi. Ngầy ngật lôi tiền đút vào slot machine. Lát sau lại móc credit card ấn vào. Rồi ông đi kêu người của sòng bài tới hỏi. Và vài ba cái thẻ cứ lần lượt được đưa vào thử. Một đỗi sau, lúc ông vừa lỉn xỉn ấn nút, có một người của sòng bài đứng sau ông, khá lâu.

Hehehe, tui quan sát hết được như vậy, tức là làm sao? 3 tiếng đồng hồ tui cũng ngồi một chỗ! Cứ 1 cent mà kéo đi, để thắng, rồi để thua hết $50 đồng thì 3 tiếng cũng là đủ để chiêm nghiệm vì sao người ta nghiện kéo máy. Còn những thứ bài khác tui chưa chơi nên chưa biết.

Nhưng những gương mặt thê thảm nhất mà tui chứng kiến, là những người thua bài. Tui không biết số tiền họ thua. Nhưng nhìn họ say mướt, ngồi bệt ngay trước một số sòng bài, thảy ngửa cái nón, miệng làu bàu cái gì chẳng biết, thì không biết đáng thương hay đáng giận!

Muôn mặt người ở Vegas không chỉ ở mỗi sòng bài mà còn trên các con phố. Người là người, xe là xe, gần như lúc nào cũng nêm đặc. Và đủ các sắc tộc, các trang phục, các tiếng nói cười. Nhưng thích nhất là nhìn những nàng cao dong dỏng, chân dài tới nách, váy bó chẽn ngắn đủ để vừa khom người ra trước thì nghe gió mát thổi ngay phía sau, dưới thắt lưng, nhưng đi chân không, trên tay tung tăng đôi giày gót nhọn cao gần tấc rưỡi!

Thôi thì ai bĩu môi khi nghe tui đi vacation ở Las Vegas thì cứ trề cho môi dài tới cổ, còn tui khi chưa thấy mình thích đi nơi nào khác để nghe đủ tiếng cười khanh khách, rồi giòn tan của con tui, để nhìn thấy tụi nó hết cười rồi giỡn, lại gối đầu lên nhau mà ngủ, thì tui cứ Vegas mà ông chồng lái xe đi trong lúc tui thả hồn bay nhảy khắp nơi, trừ bay về công ty làm việc, hehe.

Mời độc giả xem chương trình nấu ăn “Chè chuối khoai lang”

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM

MỚI CẬP NHẬT