Friday, April 26, 2024

Một bài thơ cũ: Họa sĩ Duy Thanh

Duy Thanh

Họa sĩ Duy Thanh sinh ngày 11 Tháng Tám, 1931, tại Thái Nguyên. Ông học vẽ năm 1952 với họa sĩ Nguyễn Tiến Chung. Đã từng tham gia triển lãm tại nhà hội Khai Trí Tiến Đức, Hà Nội (1954), tại Phòng Triển Lãm Đô Thành và Pháp Văn Đồng Minh Hội (1956, 1958, 1961).

Ông cho rằng mình không ở trong một trường phái hội họa nào, bởi vì nhận mình ở trong môn phái nào, là cho mình bằng lòng với hội họa mình đeo đuổi, là đứng ì một chỗ, tức là không còn băn khoăn nghi ngờ, học hỏi, tìm tòi nữa.

Quan điểm của họa sĩ Duy Thanh về hội họa đã được ông bày tỏ như sau trên tạp ghi “Thảo Luận” do nhà xuất bản Sáng Tạo phát hành vào năm 1965: “Mỗi bức tranh là một trạng thái tâm hồn trong một thời gian nào đó của nhà họa sĩ. Trạng thái đó kết bằng màu sắc, hình thể, đường nét trong thời gian ấy. Cho nên không thể nào có hai bức họa giống nhau dù là do một người vẽ cùng một sự vật hai lần (tôi nói trường hợp nhà nghệ sĩ chân chính). Thành thử họa phẩm nếu có một giá trị hơn các tác phẩm khác như thơ văn là ở chỗ đó. Nó chỉ có một.”

 

Tranh Duy Thanh.

Bài thơ tình số 13

Anh thức dậy, thơ giăng hồng xóm nhỏ
nghe yêu em bẳng những sợi mặt trời
đại lộ tưng bừng thành phố lả lơi
môi hôn chặt mỗi ngã tư đường quyến luyến
xao xuyến âm thanh hoa mình uyển chuyển
giao hương ngần thắm thiết nuối không gian
yêu em sao cây-lá-lá-ngàn-ngàn
thâu dặm ở vô vàn trang sách mở
nghe em nghe em phập phồng hơi thở
con đường lòng bẽn lẽn bước chân mây
cỏ mọc xanh đầy (em nhớ những tấm cỏ may
bâu lấy cả hai đứa mình khúc khích?)
bóng của ngày qua đẹp màu ngọc bích
mộng hoang đường vừa gặp lại hôm nay
anh-lại-yêu-em tình lại đã-đầy
yêu bát ngát vòng, chân trời diệu viễn

2
một khoảng trời lam, ngợ ngàng câu chuyện
nụ-cười-nâu-chim-sẻ ỡm ờ bay
chúng mình mê nhau từng mỗi phút giây
nên giấc ngủ cũng lắm chiều thao thức
chúng mình yêu nhau như hồn thảo mộc
như lá cành đêm xuống bước vào nhau
ô đỉnh non cao chỉ thấp ngang đầu
và biển rộng mới dâng mời khóe mắt

3
ngây ngất men say đất trời e ấp
sài-gòn tương tư hà-nội bữa nào
phượng vĩ lên màu ai biết hỏi vì sao
vì sao vì sao yêu hoài thế nhỉ
ở đâu nơi đâu cũng lời rủ rỉ
chuyện-chúng-mình-thôi mái ngói bờ hè
hãy lặng yên em hãy lặng yên nghe
từng tiếng nói của linh hồn nhỏ giọt
để huyền diệu thơ lên tình chót vót
lời duyên êm chau chuốt đôi bàn tay
vườn ân tình ngần ngật đôi vòng tay
như vũ-trụ-của-riêng-mình đôi lứa

4
và đi và đi dù chiều khép nửa
mà đi mà đi về, tận vô thường
dù có bao giờ thăm thẳm trùng dương
anh-vẫn-yêu-em mặc tình giông bão
phường phố kinh thành thơm mùa phương thảo
chút hoang sơ lồng lộng giữa triền môi
chúng mình về hạnh phúc mới tinh khôi
hoa tím nở tím đôi bờ trống trải

5
hôm-nay-yêu-em-một-lần-mai-mãi.

Duy Thanh
(Sáng Tạo số 11 Tháng Tám, 1957)

 


LTS: Nhằm mục đích tạo thêm tình thân ái giữa bạn đọc và tòa soạn, nhật báo Người Việt trân trọng kính mời quý bạn đọc, thân hữu tham gia “Vườn Thơ Người Việt,” bằng tất cả mọi thể loại thơ.
Xin gửi về địa chỉ email [email protected] hoặc “Vườn Thơ Người Việt,” 14771 Moran Street, Westminster, CA 92683.


MỚI CẬP NHẬT