Friday, April 26, 2024

Những mùa Thu qua

LTS: Nhật báo Người Việt mở mục “Độc Giả Viết” nhằm mời gọi quý độc giả “cùng làm báo” với Người Việt, chia sẻ những rung cảm, ý tưởng, quan niệm, hồi ức, kiến thức, kinh nghiệm… về đời sống và xã hội. Để tham gia, quý độc giả vui lòng gởi email: [email protected].

Thu Hương

Mỗi lần lá phong đổi màu, em lại nghĩ và mường tượng đến những mùa Thu. (Hình: BibiNgo)

Anh! Cây phong bên cạnh nhà lá đã đổi màu thành một màu đỏ tía. Gió thổi nhiều làm cây cành rì rào hơn. Trời đang vào Thu. Sương đêm đã lạnh nhiều. Mặt trời Seattle như quên thức giấc và nắng Thu như e thẹn, mỉm cười cho một ngày nắng muộn. Trời dất mấy hôm nay trở nên mờ ảo.

Mỗi lần lá phong đổi màu, em lại nghĩ và mường tượng đến những mùa Thu đã qua trong cuộc đời. Những mùa Thu đã đến, đã đi trong 20 năm qua nơi đây, quê hương thứ hai nơi cho em quá nhiều tình yêu mến.

Thu trong em mang nhiều kỷ niệm. Có những mùa Thu của xót xa cô quạnh và có nhũng mùa Thu với đầy tình người.

Thu của em là những ngày êm dềm hiền hòa bên con, của những giây phút suy tư mong đợi, của những khắc khoải đau thương cho một đời người và của những ngày ươm đầy mộng với hạnh phúc trong tầm tay với. Thu trong em như một bức tranh muôn màu sắc: đau khổ xót xa, cô quạnh, nước mắt, suy tư, mong chờ, hy vọng, tiếng cười con thơ như các chất liệu của người họa sĩ khi chọn màu cho tranh cũng như các nét vẽ của một cây cọ nhiệm mầu.

Nhìn các trái bí đỏ, màu cam đậm đang im lìm nằm cạnh mấy cây bắp lá cành khô héo ngoài vườn sau, làm em nhớ tới mùa Thu đầu tiên tại Seattle, một mùa Thu huyền diệu, mùa Thu của em và con trên miền đất hứa.

Anh biết không, mẹ con em xa quê lâu quá, đôi khi không muốn nhớ tới ngày tháng mình tới Seattle nữa. Thôi thì cứ tạm cho ngày mẹ con em tới đây như một truyện thần thoại xa xưa, cho đỡ phần chua xót.

Một ngày xa xưa, Thượng Đế thả một nhóm người Việt lang thang trên Thái Bình Dưong xuống Seattle, thành phố hiền hoà của vị tù trưởng tên Sealth.

Đó là một ngày vào Thu, lá đang đổi màu… Một ngày Thu năm 1975, một con chim đại bàng xoè cánh đậu trên thửa đất của tù trưởng Sealth, lòng em lo lắng ngại ngùng. Nửa như muốn thời gian ngừng trôi, không muốn rời xa cánh ấm, nửa lại nôn nóng muốn đối diện với thực tế.

Chẳng bao lâu, các nỗi băn khoăn, bồn chồn qua nhanh cùng các nụ cười rạng rỡ, những cái nhìn trìu mến đầy tình người. Lúc đó em bước đi, hồn nhẹ lâng lâng. Một mùi hương lạ phả vào mặt, cho em cái cảm giác muốn Thu hết không khí đó vào trong buồng phổi. Em thở một hơi dài khoan khoái như trút mọi lo âu. Em đi trong một không gian mới với nắng Thu.

Em còn nhớ mùi hương lạ đó ươm đầy rong rêu và muối biển, lẩn vẩn trên tóc, trên má, trên môi em như một trìu mến, như một chào đón thân tình. Em có cảm tưởng mùi hương đó như ánh mắt hiền từ của mẹ, như vòng tay ấm của cha và như đôi môi nồng ấm của anh đưa con và em vào chốn bình an.

Mùa Thu đầu tiên ấy ghi đậm trong hồn em. Một mùa Thu thật đẹp: có tự do, có tình nhân loại mà lòng em trống vắng bơ vơ. Em lúc đó như thấy mùi rong rêu và muối biển hòa trong gió như hiểu được nỗi lòng em. Nhiều đêm ngắm sao trời, thấm sương đêm, cùng sóng biển rì rào xa xa em nguyện cầu Thiên Chúa Ngôi Cao. Cứ mỗi lần quá cô đơn em lại thấy Người đâu đây nhìn em trìu mến. Em rơi vào giấc ngủ mà lòng bình an.

Cây phong bên cạnh nhà lá đã đổi màu thành một màu đỏ tía. (Hình: BiBi)

Những mùa Thu kế tiếp em và con sống êm đềm hạnh phúc bên cha mẹ anh chị em. Em sung suớng nhìn con hớn hở mặc quần áo mới tới trường trong các ngày đầu Thu.

Ngày tháng trôi mau như chiều cao của con, như tóc dài, như các đôi giầy, như các bộ quần áo mới, con thay đổi theo năm tháng. Em đôi khi vẫn nghĩ đến anh nhiều trong những lúc ngồi trong phòng tối một mình, nhớ đến những ngày qua. Em không cho em được phép nghĩ ngợi vẩn vơ và quá ủy mị. Em phải can đảm và chịu đựng hơn, vì em dang làm bổn phận cả của anh nữa. Em ước ao có một cuộc sống bình thường và có một công việc thường như muôn ngàn các người khác. Đời em lặng lẽ trôi, như lá vàng như gió lạnh, như sương dêm.

Không biết đời anh lúc ấy thì sao nhỉ, chắc hẳn anh không còn bồng bềnh trên sóng nước. Mỗi tối con và em hằng cầu nguyện cho anh được bình an.

Nhiều khi nhìn lá vàng khô xào xạc, đùa rỡn nhau chạy vòng tròn trên lộ theo các cơn lốc rồi bị cuốn hút lên không trung và bay tản mát khắp nơi, em liên tưởng đến các con đang đùa nghịch, chạy nhảy trong vườn trước sân nhà, bên cạnh cây anh đào cằn cỗi với những giọng cười ròn rã vô tư. Em ước gì có anh ở bên để con được nhìn anh những lúc chúng vui.

Thu 1982, Seattle có những ngày mù sương, gió lạnh và mưa phùn, nhưng cũng có những ngày trời trong xanh với nắng ấm. Cha em, người cha kính mến, chiếc neo đời vững chắc nhất của em, cũng mệt mỏi từ giã cõi tạm trong một ngày Thu buồn. Em chẳng bao giờ nhỏ lệ trong các đau thương, vì coi bộ thường tình quá. Em chỉ thấy trống trải vô biên. Xong rồi một cuộc đời của cha, người nằm đó mà miệng như mỉm cười cho kiếp con người.

Thu 1987, em đang ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ. Được tin anh không còn trên cõi thế, để được nhìn con sau bao năm dài xa cách. Đất trời ngày hôm đó nhạt nhòa sương Thu, như nhỏ lệ cho một cuộc tình.

Rồi có những mùa Thu, nhìn sương Thu trong gió lạnh, lá đổi màu, em thấy đời thật đẹp: các con, em và hạnh phúc riêng hiện hữu bên em.

Mấy hôm nay em hay quấn chăn ngồi trước cửa nhà ngắm hoàng hôn. Sương mù mờ ảo bao phủ các rặng thông cao thấp. Xa xa chỉ còn thấy các đỉnh ngọn thông đậm màu, trông giống như các bức họa trên các ấm pha trà bằng sứ ở quê nhà.

Anh biết không thuở nhỏ, em ghét nhất cái màu nước biển, mờ mờ ảo ảo, buồn buồn đó. Nhưng từ khi nhận nơi này làm quê hương, ngắm cảnh sương mờ hoài lại là một đam mê.

Sương mờ và hoàng hôn đưa hồn em vào mộng, lênh đênh trôi về mãi quê xưa. Rồi em ước ao được một lần, một lần thôi, có được cáí cảm giác êm đềm, bình an trong tâm hồn, được ngắm hoàng hôn nơi quê xưa và được ngồi một mình giữa thinh không. Không biết nơi xa xôi ấy, có còn ai ngắm hoàng hôn trong sương mờ, có còn ai cảm nhận được cái huyền hoặc của dất trời. Chiến tranh đã chìm khuất, con người còn thấy yêu thương và lòng người có thấy bình an.

Chiều hôm nay mặt trời xuống, tròn vành vạnh như một cái đĩa lớn, màu đỏ cam, trong veo, rực rỡ đang lặng lẽ chìm xuống đằng sau các gốc thông cao. Mặt trời trông đôn hậu, hiền lành quá, có lẽ vì sương mù nhiều chăng. Em ngồi dây một mình giữa thinh không mà lòng bình an vô hạn, thấy được làm người là một ân điển.

Sương rơi nhiều làm đất trời mờ ảo, em còn nhìn thấy màu đỏ tía của các lá phong gầy bên cạnh nhà. Thu đang về trong sương mờ, trên rừng thông và trên các lá phong.

MỚI CẬP NHẬT