Thursday, March 28, 2024

Giỗ Mẹ


LGT: Trong cuộc sống có nhiều chuyện mình muốn nói với ai đó, nhưng lại không thể nói trực tiếp được. Không nói được với nhau thì hãy viết cho nhau. Âu đó cũng là cơ hội để giải tỏa những tâm tư, những nỗi niềm.


Mục “Viết Cho Nhau” do phóng viên Ngọc Lan phụ trách.


Thư từ xin gửi về: Người Việt (Viết Cho Nhau), 14771 Moran St. Westminster , CA 92683, hay email: [email protected].


 


 


Thanh Hằng


 


Hôm qua là ngày giỗ mẹ.


Ba mươi lăm năm rồi mình mồ côi mẹ. Tính ra mình là một đứa con gái bất hiếu. Từ ngày lập gia đình đến giờ, đây là lần đầu tiên mình làm một mâm cúng mẹ ngày này.









Năm nào mình cũng nhớ, làm sao mà quên được, nhưng năm nay là năm đầu tiên mình cúng mẹ đàng hoàng. Năm nay mình làm mì Quảng và xôi đường, hai món đậm chất Quảng Nam để dâng lên mẹ.


Những năm qua đến ngày này là mình dành thời gian suy nghĩ nhiều hơn về ngày mẹ mất. Nhưng còn chuyện cúng kính thì mình nghĩ… đã có ba và anh Hai lo rồi. Năm nay thì mình biết là anh chị Hai không lo được, nên mình phải thay mặt ba đứa con làm chuyện này. Chồng cứ đùa:


– Ai mà cấp passport cho má mà em cúng. Bả hổng có qua được đâu. Trước tiên em phải làm giấy bảo lãnh bả trước.


Ba mình thường nói: “Cúng là để nhớ, chứ thật sự đâu có ai biết là người chết có về dự hay không”.


Mẹ mất ngày 14 Tháng Chạp. Mẹ nằm nhà thương Ðà Nẵng cả mấy tuần trước đó. Một ngày trước khi mẹ mất, biết mẹ không qua khỏi nên ba cho chị Hạnh con của cô Tưởng về quê gọi mình và chị ra. Cái thời gì mà đón xe khó khăn ghê. Từ Quế Sơn ra Ðà Nẵng chỉ có 45 cây số mà phải thay xe hai bận. Mình nhớ mình và chị chờ đón xe ở Hương An thì xe chở quan tài của mẹ về tới. Thế là hai chị em leo lên xe về luôn. Lần cuối mình nhìn thấy mẹ là chiếc quan tài màu đỏ.


Trong kí ức của đứa bé 5 tuổi mình còn nhớ như in cái ngày này. Nhưng vì 5 tuổi nên nghe chị, mấy dì khóc thì mình cũng khóc theo chứ chẳng biết gì cả. Cứ nghĩ là mẹ chết đi sau một thời gian sẽ sống lại và trở về. Mình còn nhớ nghe người ta khóc nhiều mình còn la lên sao mà ồn quá! Dì Yến gõ đầu mình mắng: “Cái con nhỏ này.” Mình còn dùng sợi dây mà các chú các bác dùng để buộc hòm để nhảy dây. Vô tư như vậy đó nhưng mà mấy ngày sau là khóc hỏi mẹ làm ba không biết giải thích thế nào cho mình hiểu.


Mới đó mà 35 năm rồi.


35 năm mình lớn lên như cây cọ giữa rừng. Gió Nồm gió Nam làm làn da mình sạm nắng. Những ngày ở ngoài Trung thì một ngày hai buổi, một buổi đến trường còn một buổi chăn bò. Mình không hề biết cái diễm phúc có mẹ là như thế nào. Bởi năm tuổi đã mồ côi. Ngay cả khuôn mặt của mẹ mình cũng không nhớ rõ. Chỉ biết là mẹ cao ráo và nước da ngăm đen. Mình chỉ biết là mình sở hữu nước da của mẹ. Mãi cho đến khi về thăm nhà lần thứ nhì, mình búi tóc lên thì ba nói: “Trời đất, nó càng lớn tuổi nó càng giống bà ấy.” Rồi ba còn thêm câu: “Mi giống bả như rứa mà không biết có giống được cái ‘miệng bằng tay, tay bằng miệng’ của bà ấy không.” Mình nghĩ chắc là không. Vì mẹ thích buôn bán còn mình thì ngược lại. Trong tình yêu thương của ba, lo toan của anh chị, mình hình như không thiếu thứ gì, nếu không nói là may mắn hơn nhiều đứa có đầy đủ ba mẹ. Bởi vậy, mình hình như không hề có cảm giác tủi thân là không có mẹ.


Theo ba và anh thì mẹ là người đàn bà rất thông minh và lanh lẹ. Trước năm 75, một tay mẹ buôn bán lo toan nên gia đình mình vô cùng khá giả. Từ khi mẹ bệnh, tiền bạc đi hết. Bởi vậy, mẹ mất là gia đình rơi vào nghèo túng.


Bây giờ nuôi con thì mình lại thấy tủi thân vì mồ côi mẹ. Những điều nhỏ nhặt mình làm cho con bây giờ làm mình cảm nhận ra rằng mình mất mát quá nhiều vì không có mẹ. Là con gái, những lúc sanh nở là lúc mình cần mẹ nhất. Thế mà mình chẳng có. Biết rằng đã là số phận thì không ai cưỡng được. Nhưng có lúc mình ước phải gì còn mẹ. Nếu còn mẹ thì cuộc đời mình có lẽ đã khác. Nhưng mơ ước thì cũng chỉ là mơ ước mà thôi.


Thật may mắn cho những ai đang còn mẹ…

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM

MỚI CẬP NHẬT