Wednesday, May 15, 2024

Sao khi không người ngoảnh mặt kiêu sa (*)

LTS: “Biết Tỏ Cùng Ai” do cô Nguyệt Nga phụ trách, nhằm mục đích góp ý, chia sẻ những ưu tư, vướng mắc về những vấn đề liên quan đến cuộc sống, đời thường mà quý vị không biết tỏ cùng ai. Thư từ xin gửi về: Người Việt (Biết Tỏ Cùng Ai), 14771 Moran St., Westminster, CA 92683, hay email: [email protected]

Thưa cô, hôm tôi đọc thư anh Lý Cô Đơn than: Không biết đàn bà trung niên Việt Nam muốn gì? Tôi thì tôi thấy chẳng phải chỉ có đàn bà trung niên mới khó hiểu, mà ở tuổi nào đàn bà cũng khó hiểu, cũng là niềm đau, cũng là con dao làm tim ta nhỏ máu.

Này nhé, tôi sống với mẹ hơn 60 năm, mà gần như tôi không hiểu cụ muốn gì, đòi ăn cơm, đưa cơm thì nói cơm khô, muốn phở, đưa phở thì chê nhiều bột ngọt quá, sình bụng, ăn cơm mới chắc! Con gái thì nói bố muốn lấy ai thì lấy, nghe vậy mà liệu cái thần hồn, léng phéng với ai là nó nói nhức óc, bao giờ bỏ mới tha. Ngay cả cháu gái gọi bằng ông, lại càng không hiểu nó muốn gì.

Tôi ngần này tuổi đầu, cũng trải qua hai… lửa. “Lửa” thứ nhất thì ôm cầm sang thuyền khác lúc tôi trong trại cải tạo. Không những ôm cầm mà ôm luôn con. “Lửa” thứ hai thì nửa đường gãy gánh. Giờ đây già đầu vẫn không hiểu cái sinh vật làm từ trái táo kia đã nghĩ gì, đang nghĩ gì và sẽ nghĩ gì? Họ cứ như luôn là một niềm bí mật, cứ hôm nay là “ngọc ngà trăng sao,” ngày mai lại là “con dao làm tim nhỏ máu,” là mới “dịu ngọt đêm qua,” thì lại “lạnh lùng hôm nay,” mới là “vần thơ say” thì nhanh chóng thành “khúc nhạc chua cay” hồi nào không hay.

Hai năm nay, tôi có qua lại với một “vần thơ say,” quen trong hội sinh hoạt người già. Cô ấy không còn trẻ nữa, đang chờ thủ tục ly hôn. Chúng tôi rất ý tứ giữ gìn, vì dù gì thì cô ấy cũng chưa chính thức ly hôn. Tuy nhiên, cả hai bên, tình trong như đã mặt ngoài còn e. Chúng tôi vẫn hằng ngày uống cà phê chuyện trò tâm đắc. Cô ấy tốt người tốt nết, cũng có lòng quan tâm đến tôi về sức khỏe cũng như sinh hoạt hằng ngày. Tôi không gì mơ ước hơn ngày hai bên chính thức là bạn đời bên nhau.

Vậy mà đùng một cái, cô ấy quay ngoắt 180 độ, từ chối tất cả mọi quan tâm của tôi. Cô ấy làm mặt lạnh như chưa từng ấm nồng mới đây. Tôi cất công hỏi dò mới biết là người chồng đang chờ hoàn tất thủ tục ly hôn bất thình lình qua đời. Và cô ấy đang chìm đắm trong đau khổ, nhớ thương…

Thế là thế nào? Tôi có lỗi gì? Chính cô ấy vẫn kín đáo than phiền cuộc hôn nhân và mong sao thủ tục ly hôn sớm kết thúc, để cùng tôi dệt mộng vàng.

Sao bây giờ lại quay ngoắt với tôi? Chồng cô ấy mất thì đã sao? Cô ấy không còn thương yêu nữa mà? Cô ấy yêu tôi mà!

Tôi suy nghĩ hoài, nát óc luôn mà vẫn không biết đàn bà muốn gì? Vẫn thấy ông nhạc sĩ Song Ngọc rất có lý khi chính ổng cũng than: “…Em đã đến như huyền thoại/ Em đã đi không một lời/ Ôi thế nhân, ôi cuộc đời hỡi đàn bà ơi…” (trích từ ca khúc “Đàn Bà” của Song Ngọc). (Thế Thái)

(*) Thơ Du Tử Lê

*Góp ý của độc giả

-Lý Lan:

Ông chọn cái tên cũng hay, Thế Thái, có phải ông muốn nói “thế thái nhân tình” đó phải không? Có phải ông đang ta thán đàn bà… cà chớn đó phải không? Thư ông viết rất có duyên, than trách thế thái nhân tình nói chung, và than trách người yêu của ông nói riêng.

Chẳng có cái gì “khi không” cả ông ạ, cái gì cũng có nguồn cơn, gốc gác, không có lửa sao có khói? Ông nói “cô ấy kín đáo” than phiền… “Kín đáo” nghĩa là nói bóng nói gió, không phải nói toạc ra, không phải nói thẳng thừng, mà nói xa nói gần rằng là cô ấy mong hôn nhân chấm dứt, chứ cô ấy có nói thẳng ra là thế đâu? Thưa ông, tôi cho rằng, cô ấy tìm thấy ở ông là người bạn tín cẩn, và cô ấy tâm sự thôi chứ không hề có tình ý. Hay nếu có cũng không thắm thiết lắm, đến độ chồng mới chết là vội vã vồ chập. Coi chừng ông thơ mộng hóa những cử chỉ, lời nói của cô ấy đấy!

Tuy nhiên dù gì đi nữa, thì ông cũng nên cho cô ấy thời gian để “thở” sau một biến cố lớn trong đời. Chồng cô ấy mới mất, không thể nào trơ tráo đến độ vồ vập, vui mừng với tình mới ngay. Có lẽ ông nên tự nghĩ như vậy để đỡ hờn trách hơn. Mong ông gặp thật nhiều may mắn.

-Le Hau:

Tôi thì cho rằng, thái độ của cô ấy chẳng những nói lên lòng tự trọng mà còn nói lên nhân cách của cô ấy nữa. Khi chồng còn tại thế, nhiều khi quá bực, quá xung đột, khiến cho cô ấy rẽ sang hướng khác. Khi ấy không thấy mình có tội, mà chỉ thấy đáng đời cho người chồng đầy tội lỗi (trong mắt cô ta). Thế nhưng khi chồng mất, mà còn mất đột ngột, điều này khiến cô chợt tỉnh ngộ và thấy mình quá có lỗi, mà anh lại là bằng chứng cụ thể lỗi lầm của cô ta, nên cô không muốn nhìn mặt anh nữa. Có lẽ anh nên quên đi, và nên trân trọng nỗi buồn, ân hận của cô bạn gái trong lúc này.

-Tâm Ng.:

Tình huống như ông kể trong thư, xảy ra rất nhiều trong cuộc sống. Người đàn bà lớn tuổi, sau một thời gian quá dài sống với chồng, dần dần đổi tính, mà chẳng phải chỉ người vợ đổi mà người chồng cũng đổi tính nết.

Những ngày trẻ trung, yêu nhau, chín bỏ làm mười. Nay già hết rồi, bản thân cũng khó ở trong người khiến phát sinh nhiều điều không ưng ý. Có nhiều cặp vợ chồng già, họ mở miệng là gây nhau, cái gì cũng gây nhau được, có khi cả ngày không nói với nhau lời nào, cũng không thèm ngủ chung với nhau, khi ấy thì nào là chồng ngáy, chồng hôi… Họ tìm cách tránh nhau, ghét nhau ra mặt.

Nhưng mà khi một người mất đi, thì cuộc sống quay 180 độ, lúc đó ông hay bà, yêu người vừa mất tha thiết. Họ cảm thấy ân hận, hối tiếc… họ chỉ muốn đền bù gấp trăm, nghìn lần nếu người ấy sống lại…

Có lẽ người bạn gái của ông cũng trong trường hợp như thế, có lẽ cô ấy đang đắm chìm trong nỗi hối hận khôn nguôi, nên không sao tiếp tục với ông được. Thôi nếu có duyên thì mọi sự đâu vẫn còn đó ông à.

Tôi không biết đàn ông thích gì ở nó, và khuyết điểm gì ở tôi khiến họ lạnh nhạt. (Hình minh họa: Mladen Antonov/Getty Images)

*Vấn đề mới:

Tôi có người em sinh đôi, hai đứa giống nhau lắm, người ngoài lầm là chuyện thường, đến trong nhà, có khi bố mẹ tôi cũng lầm hai đứa.

Chúng tôi ở tuổi kén chồng. Một điều lạ là hai chị em giống nhau như tạc khuôn, thế mà không biết điều gì trong mắt những người thanh niên đã khiến cho cô em tôi, trở thành tâm điểm trong các buổi hội họp đông người. Bu chung quanh nó biết bao thanh niên, già có trẻ có… Mà nói thật lòng, nó ăn mặc thấy mà chướng mắt. Chẳng hạn, áo thì luôn mặc những áo cổ trái tim hở sâu thăm thẳm, có khi thấy hết phần ngực, quần thì cũn cỡn, có khi ống xé tan ra từng sợi nhỏ, cứ mỗi bước đi là phất phơ trước gió. Nó ăn to nói lớn, chẳng dè dặt ý tứ gì cả, nữ công gia chánh thì vụng về khê thúi…

Mà lạ ghê, cứ ai đó để mắt đến tôi mà theo về nhà chơi, thì sớm muộn gì cũng rẽ sang mê nó. Mấy người rồi đó, có khi họ tỏ ý cảm tình đặc biệt với tôi, nhưng có dịp gặp nó thì họ sa đà vào em tôi. Mà nào tôi có xấu xí gì cho cam, đã nói là hai đứa giống nhau như tạc khuôn. Tôi lại là người khéo tay trong mọi chuyện, may vá, cắm hoa, nấu nướng… còn em kia thì chỉ biết ăn to, cười lớn. Nó tồng tộc, không biết e ấp, giữ ý là gì. Nó ưa là nó nói, nó thích là nó cười, trong đám đông, nó muốn hát là nó hát, muốn đàn là nó say sưa đàn, chẳng thèm quan tâm có người nghe hay không có người nghe. Nó hát hò, đàn địch, thơ phú… nó cứ tỉnh bơ tra tấn người nghe, mà lạ lắm những thanh niên thân dài, vai rộng cứ mê đắm nó. Có lần mẹ tôi nhận xét “không có đứa nào vô duyên hơn mày, đàn ông họ mù hết nên mới mê mày đó con.”

Tôi không biết đàn ông thích gì ở nó, và khuyết điểm gì ở tôi khiến họ lạnh nhạt. Tôi thật buồn, chẳng lẽ đi ganh ghét với em mình, mà rõ ràng nó sống rất vô tư, thoải mái chứ không phải nó ưỡn ẹo, liếc mắt đưa tình với đàn ông, mặc ai yêu thì cứ yêu, nó không yêu lại ai hết, cứ tỉnh bơ mà sống.

Nhưng mà tôi tức, tôi muốn biết đàn ông nghĩ gì, muốn gì? Họ không hề muốn một bạn gái ăn nói ý tứ, công dung ngôn hạnh, khéo tay hay làm, siêng năng cần mẫn… như tôi sao? Họ thích chạy theo phụ nữ tuệch toạc, ruột để ngoài da… như con em tôi? Thì chỉ nghĩ như thế mới có thể giải thích tại sao em tôi thì nườm nượp con trai theo, còn tôi thì ế sưng ế sỉa. Tại sao vậy cô Nguyệt Nga? (Ti Chị)

*Nguyệt Nga rất mong nhận được sự góp ý của quí độc giả xa gần. Thư góp ý, quý độc giả gửi sớm cho Nguyệt Nga; gửi chậm, tòa soạn không thể đăng được vì đã sang một đề tài khác.

Thư từ gửi về: Biết Tỏ Cùng Ai, 14771 Moran Street, Westminster, CA 92683, hoặc [email protected]

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM

MỚI CẬP NHẬT