Thursday, March 28, 2024

Bình an dưới thế

LTS: Trong cuộc sống có nhiều chuyện mình muốn nói với ai đó, nhưng lại không thể nói trực tiếp được. Không nói được với nhau thì hãy viết cho nhau. Mục “Viết Cho Nhau” là nơi để bạn giải tỏa những tâm tư, những nỗi niềm của mình. Thư từ xin gửi về: Người Việt (Viết Cho Nhau), 14771 Moran Street, Westminster, CA 92683, hay email: [email protected].

Bích Ngọc

Trong gia đình tập chữ nhẫn và giữ hòa khí vui vẻ, tránh càm ràm, lải nhải bắt lỗi. (Hình minh họa: Pixabay/Pexels)

Làm việc ở văn phòng bác sĩ tôi thích giúp các bác lớn tuổi. Gặp bác nào còn nói giọng Hà Nội trước năm 1975 thì tôi mê lắm. Giọng nghe thanh tao, cung cách lịch sự, chừng mực. Đôi khi lắng nghe vài câu chuyện phiếm thường là bắt đầu vu vơ và kết thúc cũng lơ lửng của bệnh nhân. Tuy vậy tôi cũng học được từ những câu chuyện phiếm đó thêm vài kinh nghiệm sống cho mình.

Cuộc đời đã đi qua ngần ấy năm trải qua bao bể dâu, thăng trầm, hẳn là các bác lớn tuổi có nhiều điều chất chứa trong lòng cần phải kể ra. Tôi thường nghĩ thế nhưng rốt cuộc chỉ nghe phần đông các bác khuyên bảo: “Cô ạ, sống già đến tuổi này rồi tôi chỉ có hẹn gặp bác sĩ quanh năm suốt tháng thôi. Chán lắm! Thành ra cô còn khỏe mạnh, ráng vui và hưởng đời đi nhé. Chứ đừng để đến mai này già lụm khụm như chúng tôi có muốn đi đâu, làm gì cũng chẳng thể. Tai thì nghễnh ngãng, mắt mù mờ, tay run, chân mỏi.”

Nhìn các cụ miệng móm mém cười hiền cho tôi vài lời vàng ngọc thấy dễ thương chi lạ!

Thật ra tôi cũng chẳng còn trẻ trung gì lắm đâu nên quy luật cuộc đời “sinh, lão, bệnh, tử” tôi hiểu rõ. Tuổi đời càng chồng chất tôi càng yêu lắm mỗi sớm mai thức giấc, vươn vai ngắm bình minh, nghe một bài nhạc quen thuộc và nhâm nhi ly cà phê sáng. Tôi yêu con đường đầy hoa tím mỗi ngày lái xe đi làm ngang qua, dừng xe lại vài phút ngắm khung trời tím rồi vội vã đến sở làm.

Bảo rằng tôi sống vui mỗi ngày là… xạo ke, chẳng đúng đâu. Tôi vẫn có lúc chán chường, bực bội. Rồi vật vã, khổ sở suy tư mất ngủ qua một đêm dài như kẻ lên cơn nghiện thiếu thuốc.

Sáng uể oải chẳng muốn đến sở làm, tôi lại tập cố gắng thoát mọi phiền toái và tập quên nhanh. Giận ai thì nói ra thẳng cho tâm nhẹ, giữ lâu trong người sinh bệnh. Bạn bè còn hợp còn liên lạc. Không hợp chẳng còn duyên thì hết gặp, vậy cho đầu óc thảnh thơi.

Trong gia đình tập chữ nhẫn và giữ hòa khí vui vẻ, tránh càm ràm, lải nhải bắt lỗi, gây nhức đầu cho con cái.

Cũng may mắn tôi mê nhạc và mê ca hát từ lúc trẻ nên thường khi nào bị stress nhiều quá, tôi ôm đàn hát rống vài bài, dĩ nhiên tránh đừng phiền hàng xóm kêu cảnh sát. Chứ hát hò giảm stress rất hiệu quả đấy!

Từ lúc qua Mỹ mới thấy xứ này có quá nhiều người vô gia cư (homeless), sống lang thang góc phố hay ngồi trước khu chợ. Mỹ trắng, Mỹ đen, Việt Nam ôi thôi đủ cả.

Hơn cả chục năm nay cô em gái NgọcVân tự nấu cơm nước rồi phân chia ra từng phần. Hai vợ chồng Chris & Vân sau giờ tan sở hay vào cuối tuần cùng nhau đi phân phát thức ăn, do chính hai vợ chồng nấu, cho vô số người vô gia cư dưới khu Los Angeles, California, gần sở làm của Vân.

Khi còn khỏe mạnh, ráng vui và hưởng đời… (Hình minh họa: Tristan Le/Pexels)

Trưa nay văn phòng của tôi cho ăn pizza, tôi lấy phần của mình, cộng thêm của cô bé P. Uyên làm chung đưa cho. Chia ra cho được bốn người vô gia cư, tôi tặng lại một bà Mỹ trắng, một em Việt Nam ngồi gần văn phòng.

Trên đường về tạt ngang chợ ABC tôi đưa tiếp cho một ông Mễ và ông Mỹ đen.

Ôi cái miếng pizza mình nhìn thì ỏng ẹo chê lên, chê xuống ăn vào sợ mập, suy nghĩ, đắn đo, giữ dáng. Đem cho người khác thành một bữa ăn ngon cho họ.

Thế mới học thêm là chia sẻ cái mình có hay dư dả sang cho người thiếu thốn, nghèo khổ là tâm mình tự khắc sẽ an bình, vui vẻ khỏi cần đi tìm chân lý đâu cho xa xôi. Đơn giản như là đang giỡn.

Chiều Thứ Bảy ngồi nhà chẳng có mục gì hay đi đâu, thèm du lịch về thăm quê hương của ông Beethoven mà tại cái con virus thổ tả COVID-19 cấm cửa hết mọi niềm vui thú trong đời. Tôi lại càm ràm cuộc sống.

Thật ra không nên than vãn nhiều quá cho thú vui cá nhân vào lúc này, mà nên hy vọng nạn dịch qua mau như mọi người đang mong “lạy trời mưa xuống” để dập tắt ngọn lửa quái ác đang hoành hành khắp nơi. Tả làm sao hết nỗi cực khổ vô cùng của các lính cứu hỏa, của dân chúng nhà cửa bị thiêu rụi, của muôn thú hoang bị lửa đỏ vây quanh bốn bề.

Cầu mong bình an cho nhân loại trên toàn thế giới. [qd]

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM

MỚI CẬP NHẬT