Thursday, March 28, 2024

Ký ức mùa Thu

LTS: Trong cuộc sống có nhiều chuyện mình muốn nói với ai đó, nhưng lại không thể nói trực tiếp được. Không nói được với nhau thì hãy viết cho nhau. Mục “Viết Cho Nhau” là nơi để bạn giải tỏa những tâm tư, những nỗi niềm của mình. Thư từ xin gửi về: Người Việt (Viết Cho Nhau), 14771 Moran Street, Westminster, CA 92683, hay email: [email protected].

Đào Như 

Mùa Thu đi cùng nhịp sống lịch sử của chúng ta trong thời hiện tại. (Hình minh họa: Qimono/Pixabay)

Trời cuối Tháng Chín, sau vài ngày nắng gắt, khi mặt trời quay trở lại từ Bắc Cực và đi ngang qua trên thành phố, cũng bắt đầu mùa táo chín, mùa Thu thật sự trở lại Chicago.

Khí lạnh và gió heo may chợt tràn về. Loài di điểu từng hàng lớp lìa bỏ Chicago, lặng lẽ soi mình dưới đáy hồ Michigan, cùng nhau tìm về vùng đất ấm. Hồ Michigan cũng bắt đầu thở sương khói mùa Thu, mặc dầu màu mây chưa kịp ngã sang màu vàng ẩm đục.

Hình như người Chicago không mấy ai bận tâm khi hàng phong trên đường phố lưa thưa nhuộm lá vàng. Các cô con gái Chicago vận thêm chiếc áo choàng màu đỏ đủ làm hồng đôi má. Màu mắt và màu tóc của các cô vẫn giữ nguyên màu vàng óng ả, dư âm của mùa Hè vừa đi qua

Thầm kín cùng với mùa Thu, những mất mát thương đau, những hoài niệm những tình yêu cũ, những bia mộ gối chăn của ngày tháng cũ, thầm lặng trở về cùng gió heo may. Nghe gió mùa Thu thì thầm qua khe cửa, đêm nào thao thức nghe giọt mưa Thu, ai đó có trở nghiêng gối mộng tiếc nuối những mối tình theo những mùa Thu cũ như nước chảy qua cầu…

So với bốn mùa trong một năm, mùa Thu là một nét son trong thi ca, hội họa, âm nhạc, triết học… Với Nguyễn Du, mùa Thu là khoảnh khắc của giã từ “Người lên ngựa kẻ chia bào/ Rừng phong Thu đã nhuốm màu quan san.” Mùa Thu cũng là mùa của nhớ nhớ nhung, của hồi tưởng, của đam mê, của tình yêu réo gọi: “Thú quê thuần hức bén mùi/ Giếng vàng đã rụng một vài lá ngô/ Chạnh lòng nhớ cảnh giang hồ/ Một mùa quan tái mấy mùa gió trăng…” (Kiều)

Lưu Trong Lư táo bạo hơn và cũng tinh tế hơn khi ông mô tả những nhớ nhung, những mơ ước về chăn gối của một người chinh phu đối với người chinh phụ khi mùa Thu về: “Em không nghe mùa Thu/ Dưới trăng mờ thổn thức?/ Em không nghe rạo rực/ Hình ảnh kẻ chinh phu/ Trong lòng người cô phụ?” (Tiếng Thu).

Với bút pháp sâu lắng hơn, nhà thơ Cung Trầm Tưởng đã miêu tả mùa Thu như là mùa của tình ái: “Mùa Thu Paris/ Tràn dâng đôi mi/ Người em gác trọ/ Sang anh gót nhỏ thầm thì” (Mùa Thu Paris).

Đối với nhà hiền triết Tam Nguyên Yên Đỗ Nguyễn Khuyến, với chiếc thuyền câu bé tẻo teo thả neo ngoài vòng thời gian, nhập hồn mình vào sương khói mùa Thu: “Ao thu lạnh lẽo nước trong veo/ Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo/ Sóng biếc theo làn hơi gợn tí/ Lá vàng trước gió sẽ đưa vèo/ Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt/ Ngõ trúc quanh co khách vắng teo/ Tựa gối, ôm cần lâu chẳng được/ Cá đâu đớp động dưới chân bèo” (Thu Điếu).

Qua bao nhiêu biến động, thăng trầm của cuộc sống, hôm nay tuổi vừa ngoài 80, tôi vẫn không quên được tiếng hát của “Em” năm nào đã từng chia sẻ cho nhau với bài hát “Nhìn Những Mùa Thu Đi” của Trịnh Công Sơn: “Em nghe sầu lên trong nắng/ Và lá rụng ngoài song/ Nghe tên mình vào quên lãng/ Nghe tháng ngày chết trong Thu vàng.” Cám ơn “Em” đã khắc họa tình Thu vào lòng tôi sâu lắng. Sau gần 50 năm, khi nhớ lại tiếng hát của “Em” mà nghe hồn mình rướm máu.

Nhưng tất cả hình ảnh và cảm tác về mùa Thu vừa kể ở trên, cũng chỉ là mùa Thu trong văn chương, thi ca, âm nhạc… Nhưng hình ảnh mùa Thu trong đời thường của mỗi chúng ta hôm nay có lẽ sinh động hơn, thực tế hơn và đôi khi mùa Thu đi cùng nhịp sống lịch sử của chúng ta trong thời hiện tại.

Thầm kín cùng mùa Thu. (Hình minh họa: Ractapopulous/Pixabay)

Sống ở xứ người hơn 40 năm, chúng ta vẫn còn nuối tiếc mùa Thu ở quê nhà. Nhất là những ai đã được sinh ra và lớn lên tại Hà Nội, khi nhìn thấy lá phong trở màu vàng tại quê người làm sao quên được khoảnh khắc chiếc lá bàng nhuộm đỏ tại quê nhà. Đó cũng là lúc khởi đầu nguồn gió lao xao sóng nước hồ Tây, năm Cửa Ô tràn ngập gió, nước sông Hồng bắt đầu vẩn đục, dâng lên xanh đậm bờ.

“Ta còn em cô hàng hoa/ Gánh mùa Thu/ Qua cổng chợ/ Những chùm hoa tím/ Ngát/ Mùa Thu…” (Hà Nội – Phố, thơ Phan Vũ). Làm sao quên được đêm mùa Thu Hà Nội ngạt ngào mùi hoa sữa, phố Hà Nội với mái ngói rêu phong với các cô con gái bờ môi đậm đỏ bích đào với áo dài nhung màu huyết dụ, vẫn còn lẩn quẩn đâu đây.

Sáng hôm nay tại Chicago tôi bất chợt gặp chiếc lá ngô đồng bay lạc vào căn gác nhỏ, lòng tôi bâng khuâng lạ thường. Nhớ lại mình, với thân phận của một kẻ lưu vong, cũng chỉ là một chiếc lá bay lạc vào cùng một căn gác nhỏ. Nhìn ra bầu trời đàn sếu cũng vừa bay đi tìm về vùng đất ấm. Riêng tôi và chiếc lá ngô đồng còn ngồi lại, những kẻ bơ vơ suốt đời xa nguồn cội… [qd]

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM

MỚI CẬP NHẬT