Dòng đời – Thơ Xuân Phong

Dòng đời

Ngọn gió đời đang mát
Bỗng hóa thành bão giông
Dòng sông đời phẳng lặng
Bỗng dậy sóng ào ầm

Đôi khi tôi lặng lẽ
Riêng ngọn đèn hắt hiu
Kìa bạn bè tôi đó
Đang say giấc xuân thì..

Sau được-thua-còn-mất
Xin giữ trọn vàng tâm
Biết buồn vui thất đắc
Nghe trái tim thì thầm



Hoa trên đá

Kìa hoa đang nở trên tảng đá
Ô hay điều kỳ diệu của thiên nhiên
Hoa sẽ tàn – Đá thấm lặng yên
Tiễn cái đẹp đi vào vĩnh cửu
Xin đừng lặng yên xem hoa nở
Đừng lặng im lo đá sẽ vỡ vì hoa.



Chuyện bình thường

Chuyện bình thường em ạ!
Rằng chúng mình đã sống đã yêu
Tôi không nói tình yêu ngày xưa
Xin em hiểu
Những vui buồn…
Và kỷ niệm xa xăm
Con đường ngày xưa nắng hạ mưa đông
Nay hoa dẻ đã nở
và hoa hồng đang rữa
Vườn xưa thơm thoảng hoa cau
Cảm ơn em về những ngày chân thật
Cảm ơn làn gió
địu mùa xưa làm mát nồng nay.


Lời thơ cuối năm

Vâng, em ạ
Những khi sầu muộn
tôi vẫn yêu tha thiết cuộc đời
Tôi thèm ôm cuộc đời
trong vòng tay bé nhỏ
như ôm tấm lưng em thon thả dịu dàng

Có chàng trai
tham lam bắt cuộc đời
nhốt họa mi vào lồng kín
Chim u buồn,
tiếng-hót-lặng-im…

Lặng im những vần thơ si em
Ngày mai có thể em vô tình
đánh rơi thơ tôi trên vệ đường gió cát
Nhưng suốt đời chắc em sẽ
không quên tiếng chim
nỉ non hót giữa rừng chiều cuối năm.

(Qui Nhơn-Việt Nam)

Mời độc giả xem chương trình “Con Yêu” với đề tài “Giá trị sự sống của mỗi con người là cao quý và vô giá”(Phần 1)