Thursday, April 25, 2024

Đứng Thẳng Làm Người (Kỳ 122)

Tạ Phong Tần

1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam

Tôi thấy trong phòng căn-tin có bán muỗng, đũa, tô bằng nhựa dẻo màu xanh, xà bông bột, xà bông cục, sữa tắm, dầu gội đầu, nước rửa chén cũng thuộc loại nhãn hiệu xài được, không phải loại rởm cũng không phải loại cao cấp. Nước mắm, nước tương là loại chưa bao giờ nhìn thấy nhãn hiệu này trên thị trường. Nước lọc đóng chai cũng vậy. Tôi hỏi bọn tù ở đây có phát nước uống cho tù nhân không, tụi nó nói không phát, toàn hứng nước trong vòi chảy ra uống, đứa nào nhà giàu thì thăm nuôi mua mấy thùng nước lọc gởi vô uống, nhà nó có tiền nhiều gởi căn-tin, hết nước thì chạy ra căn-tin lấy thùng khác. Lại hiểu thêm một chuyện nữa.

Ăn cơm trưa xong, tôi bắt đầu viết hai cái đơn. Cái đơn thứ nhất gởi tòa án tối cao đòi bản án phúc thẩm của tôi. Cái đơn thứ hai gởi giám thị trại giam Bố Lá khiếu nại các vấn đề sau:

1-Thịt heo kho phát cho tù nhân ăn là thịt thúi, có mùi hôi quá không ăn được;

2-Tiêu chuẩn rau xanh của tù nhân phải phát đầy đủ, không được lấy lá củ cải trắng già nấu canh cho tù ăn;

3-Nước nấu canh phải trắng, không được dùng thứ nước đen như nước đường mương cho tù ăn;

4-Trại phải phát nước uống đun sôi để nguội cho tù nhân đảm bảo vệ sinh, không được để tù nhân uống nước trong vòi nước;

5-Trại phải phát báo Nhân Dân cho tôi đọc mỗi ngày;

6-Trại phải mở đài cho tù nhân nghe tin tức sáng tối mỗi ngày;

7-Tại sao những phòng giam khác có ti vi cho tù nhân xem buổi tối mà phòng tôi không có? Đây là phân biệt đối xử nhằm đàn áp tù chính trị.

Kết luận tất cả 7 điều tôi đã nêu trên trại Bố Lá đã vi phạm pháp luật, cắt xén tiêu chuẩn của tù nhân mà pháp luật quy định cho tù nhân được hưởng, đề nghị trại Bố Lá phải chấn chỉnh, thay đổi ngay lập tức, nếu không tôi sẽ báo cho người nhà tôi biết tố cáo đến cấp cao hơn và công luận trong, ngoài nước.

Buổi chiều, khoảng hai giờ rưỡi mở cửa phòng giam cho tù ra ngoài tắm giặt. Tôi lập tức đưa hai lá đơn đó cho cán bộ quản giáo cũng cỡ tuổi tôi, cấp hàm đại úy, nói giọng Bắc, đeo bảng tên Trần Thị Yến.

Trần Thị Yến tròn mắt nhìn tôi kinh ngạc, nói:

-Chị mới nhận giấy hồi sáng, tôi tưởng phải vài hôm nữa chị mới viết xong đơn. Sao chị viết nhanh quá vậy?

-Mấy cái này đơn giản mà, đâu có gì khó. Ngày trước tôi làm việc ở văn phòng luật sư chỉ cần một giờ đồng hồ là xong cái đơn đánh vi tính, in luôn ra cho thân chủ. Viết tay như vậy là chậm đó, tôi có máy tính là viết còn nhanh hơn nữa. -Tôi nói.

Cán bộ Nguyễn Thị Nhung gật gật đầu, nói:

-Hèn gì tụi kia nó sợ chị.

Tôi cười, không nói gì, tôi hiểu hai chữ “tụi kia” cán bộ Nguyễn Thị Nhung nói là ám chỉ ai. Vậy là cán bộ này cũng có một số hiểu biết nhất định. Cán bộ Nhung lại hỏi tiếp:

-Hai cái đơn này tôi phải làm sao? Tôi chưa gặp trường hợp này bao giờ.

Tôi lấy ra từng cái đơn, giải thích:

-Cái đơn gởi tòa án này cán bộ chỉ cần làm cái hai phiếu chuyển đơn đưa cho giám thị ký kèm theo đơn, gởi đến tòa án tối cao khu vực phía Nam tại thành phố HCM một cái, địa chỉ số 122 đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, quận 1, Sài Gòn. Cán bộ đưa cho tôi một cái phiếu chuyển đơn, xác nhận có chuyển đơn của tôi đến tòa án tối cao là xong, cán bộ hết trách nhiệm. Nếu tòa án không gởi bản án phúc thẩm cho tôi là tòa án sai, không phải trại giam sai. Cái đơn thứ hai cán bộ đưa cho giám thị Trại Bố Lá này, nói tôi muốn gặp trực tiếp giám thị để khiếu nại những vấn đề trong đơn. -Tôi nói.

-Được rồi, tôi sẽ đưa đơn của chị cho lãnh đạo ngày trong chiều nay. -Nguyễn Thị Nhung nói.

-Cám ơn cán bộ. -Tôi nói.

Trần Thị Yến ghi vào đơn của tôi giữ như sau: “Nhận đơn lúc 9h00′ ngày 28.01.2013” rồi ký tên, ghi rõ họ tên Trần Thị Yến.

Nguyễn Thị Nhung này nhìn tướng tá cao to như đàn ông, nhưng nói chuyện giọng rất mềm mỏng, và cách cư xử cũng khôn ngoan, đáng để tôi đối xử lịch sự hơn.

Sáng ngày hôm sau, lúc được mở cửa ra ngoài, một cán bộ quản giáo khác (tôi không nhớ tên) đưa cho tôi cái phiếu chuyển đơn đúng y như tôi đã hướng dẫn, có chữ ký của phó giám thị trại Bố Lá là Thượng Tá Phạm Văn Tám và đóng dấu đỏ hẳn hoi, công nhận làm lẹ thiệt. Cán bộ này nói thêm là lãnh đạo nói báo Nhân Dân mỗi ngày sẽ cho người đi lấy đem vô, tôi cứ tới phòng cán bộ mà nhận, đọc xong thì trả lại, nhưng không phải ngày nào cũng có mà có khi báo về trễ vì trại này ở trong rừng sâu. Như vậy có khi sẽ dồn lại một ngày hai ba tờ hoặc không có tờ nào, nhưng không mất, tôi cứ từ từ mà đọc. Bây giờ đưa tôi đọc tạm hai tờ báo cũ của tuần trước. Tôi đồng ý và hỏi cán bộ này lúc nào thì giám thị gặp tôi? Cán bộ này nói có lẽ sáng mai. Vậy cũng được, cố chờ đến mai xem sao, mai mà không thấy gì là tôi kêu ầm ĩ lên ráng chịu à.

(Còn tiếp) 

MỚI CẬP NHẬT