Friday, April 26, 2024

Làm sao đuổi được chồng ra khỏi nhà?

LTS: “Biết Tỏ Cùng Ai” do cô Nguyệt Nga phụ trách, nhằm mục đích góp ý, chia sẻ những ưu tư, vướng mắc về những vấn đề liên quan đến cuộc sống, đời thường mà quý vị không biết tỏ cùng ai. Thư từ xin gửi về: Người Việt (Biết Tỏ Cùng Ai), 14771 Moran St., Westminster, CA 92683, hay email: [email protected].

Thưa cô, em không làm sao chịu nổi chồng em, dù một ngày. Em đã nói anh đi đâu thì đi, nhưng ảnh vẫn có vẻ như không thèm quan tâm đến lời yêu cầu của em. Ảnh ở lì trong nhà.

Khi đến với em, anh ấy đã một lần bị vợ bỏ. Họ có với nhau một con, đứa con ở với bà nội, trong khi chị vợ đi tuốt không về. Ban đầu em cũng thấy người vợ trước quá đáng, ảnh là người có học, tính tình cương trực, có hiếu với cha mẹ. Điều mà em thích nhất ở ảnh là ảnh không hề tham lam. Khi cha chồng em mất, mẹ chồng em chia đều gia tài cho các con. Ảnh từ chối không nhận phần chia, cho rằng, gia tài là nhà cửa, ruộng đất của người chồng sau của mẹ, tức là cha của các em anh, nên anh không nhận phần chia. Thật sự em rất hài lòng về việc này, em thấy ảnh tự trọng và đầy nhân cách.

Trong thời gian đầu lấy nhau, em thật yêu và tôn trọng anh. Anh cũng yêu em lắm, không có một Sinh Nhật hay ngày lễ Valentine nào không mua hoa cho em. Cũng không ít lần em thắc mắc tại sao người vợ trước bỏ ảnh mà đi. Nhưng năm tháng trôi qua, em hiểu tại sao. Em thấy chị ấy đã thoát nạn và may mắn, còn em bây giờ mới là kẻ đáng thương.

Ba năm nay, từ ngày ảnh không đi làm, thì ảnh cũng đã 3 năm không nhúng tay bất cứ vào việc lớn nhỏ trong nhà, kể cả chuyện đưa đón con. Trong khi đó em cày hai jobs, mới đủ cho chi tiêu trong nhà. Ban đầu em tỏ thương yêu chìu chuộng anh hơn, vì nghĩ chắc anh buồn lắm khi mất việc. Em cũng không nỡ nói anh đi xin việc làm. Nhưng tháng rồi một năm, hai năm, ba năm… ảnh đắm chìm vào facebook không biết trời trăng là gì. Phần em túi bụi với việc nhà, việc sở, việc làm thêm, nấu nướng, giặt giũ, đón con… tối đến em ngã lăn ra giường mệt rã rời, và chỉ muốn ngủ một giấc không dậy nữa vì nghĩ đến ngày mai cuộc sống lại lập lại. Em quá sợ hãi “ngày mai”.

Em nghĩ đến người vợ trước của ảnh, mà không muốn làm như chị ấy. Em không muốn bỏ nhà di, vì đây là nhà của em, do tiền em dành dụm mà mua nó. Em muốn ảnh ra khỏi nhà, em nói nhiều lần, nhưng ảnh không đi. Em không muốn li hôn vì mẹ chồng em sẽ buồn ghê lắm, vì có lần em nói ý li hôn thì mẹ chồng em nói: “Trời ơi! Rồi ăn nói làm sao với bà con xóm giềng đây, đã một lần bị vợ bỏ rồi!”. Em cũng lo ảnh hưởng đến con em. Thật lòng em chỉ muốn ảnh ra khỏi nhà một thời gian như một hình phạt, khi nào tu tĩnh làm ăn thì quay lại.

Em phải làm sao đây, thưa cô?

Thùy D.

*Góp ý của độc giả:

-Tran:

Cô Thùy D.

Cô nói là không nỡ nói anh đi xin việc làm mà lại muốn đuổi anh ra khỏi nhà thì cũng hơi mâu thuẫn đó. Phải nói anh đi kiếm việc chứ, không kiếm được nhiều tiền thì kiếm ít tiền, xứ Mỹ là xứ đi làm để trả “bill” mà không đi làm thì chịu sao nổi, lên facebook hoài làm cho mình say đắm lắm và nghiền luôn đó với lại ăn ở không làm cho mình làm biếng lắm, ai lại để cho vợ đi cày 2 jobs bao giờ. Vợ nói mà chồng không nghe thì chỉ có cách ly hôn thôi, ly hôn thì cứ ly hôn hơi đâu mà nghe lời mẹ chồng làm chi. Thật tội nghiệp cho cô.

Con cò lặn lội bờ sông.
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non

-Ollie:

Một người được coi là “tự trọng và đầy nhân cách” tự dưng lại trở thành như vậy – không biết là vì trước kia anh ta đóng kịch giỏi hay tính tình anh ta đã thay đổi rồi nhỉ?

*Vấn đề mới:

Thưa cô, chuyện đã qua, nhưng cháu cũng muốn đặt ra đây để hỏi, xem thử cháu nên giải quyết như thế nào nếu có trường hợp tương tự xảy ra. Quả thật cho đến giờ, chuyện đã qua mấy ngày rồi, vẫn không ra khỏi trí của cháu, và cháu nghĩ nếu nó lập lại chắc nhiều phần cháu cũng không biết làm gì.

Hôm Chủ Nhật tuần rồi, cháu đưa con đi chơi ở  một công viên gần nhà. Con gái của cháu chưa đầy hai tuổi, chạy chơi với mấy đứa bé. Cạnh chỗ con cháu chạy chơi là hai đứa bé, chắc là hai anh em. Đứa anh khoảng 7, 8 tuổi, đứa em khoảng 2 tuổi. Bỗng dưng cháu thấy đứa anh tát em một cái. Đứa em khóc thét lên, nghe tiếng khóc một người phụ nữ, có lẽ là mẹ, chạy lại hỏi:

-Con đánh em phải không?

-Không.

-Vậy ai đánh em?

Thằng Bé chỉ tay vào con gái của cháu. Người phụ nữ giận dữ nhìn cháu rồi nhìn con gái cháu, sau đó vùng vằng ẵm đứa nhỏ lên, tay kia lôi xềnh xệch thằng anh, miệng nói to:

-Chơi với em mà cũng để cho con người ta đánh em, đồ vô tích sự.

(Hình minh họa: Getty Images)

Tất cả những câu trên cháu ghi lại rõ nguyên văn.

Sự việc xảy ra nhanh quá, cháu sững người không mở miệng được.

Thưa cô, mình chẳng có bằng chứng gì chứng minh không phải con mình đánh người ta. Chung quanh thì toàn người ngoại quốc, họ cũng chẳng để ý gì câu chuyện xảy ra. Cháu cứ ngớ người và không biết làm gì hết. Hình như cháu mới là người vô tích sự chứ không phải thằng bé kia!

Tina

*Nguyệt Nga rất mong nhận được sự góp ý của quí độc giả xa gần. Thư góp ý, quý độc giả gửi sớm cho Nguyệt Nga; gửi chậm, tòa soạn không thể đăng được vì đã sang một đề tài khác.

Thư từ gửi về: Biết tỏ cùng ai 14771 Moran Street. Westminster, CA 92683, hoặc [email protected]

Video: Tin Trong Ngày Mới Cập Nhật

Copyright © 2018, Người Việt Daily News

Lưu ý: Để mở âm thanh, xin bấm vào nút muted icon imagephía góc phải bên dưới của khung video.

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM

MỚI CẬP NHẬT