Thursday, April 18, 2024

Châu Long (Kỳ 45)

LGT: Lưu Bình-Dương Lễ là một truyện cổ tích quen thuộc của người Việt Nam, đã được dựng thành những vở chèo, tuồng, và kể lại qua 788 câu thơ lục bát. Nhà văn Mai Khanh đã tiểu thuyết hóa thành truyện Châu Long, mà Người Việt hân hạnh giới thiệu cùng quý vị độc giả trên trang báo và mạng Người Việt Online.


 


Kỳ 45


 


Hai vợ chồng cụ Lưu vì nghèo túng, già yếu, mà không có tin gì về Lưu Bình. Thành ra đem bán mảnh đất, căn nhà còn lại để theo người lên ở trong dinh của quan sở tại Dương Lễ.


Lễ cho dọn dẹp một căn nhà ấm cúng. Cho người hầu hạ ông bà, cho an dưỡng tuổi già. Ngày ngày Lễ sớm thăm, tối hỏi, săn sóc cha mẹ của bạn như người con trai vậy. Lễ hứa với hai cụ là thế nào cũng phải tìm ra Lưu Bình.


Nhờ có lòng thương yêu của hai cụ Lưu, nhắc lại những chuyện trong làng ngày xưa. Anh cũng được vơi mối sầu thầm kín tận đáy lòng anh.


Không bao giờ Lễ hé môi ra nói chuyện là anh đã hứa hôn cùng Châu Long.


Có khi cụ Lưu hỏi tại sao anh chưa thành gia thất? Thì anh chỉ trả lời là anh còn trẻ. Và bận việc quan. Khi nào anh gặp được người phải đôi vừa lứa sẽ tính sau.


Có kẻ lại đồn rằng Lễ là ái nam, ái nữ!


Anh phó mặc vận mệnh, tương lai cho ông Tơ, bà Nguyệt, anh nhất định là hai người này đã cho anh xe dây, kết chỉ với Châu Long, bây giờ anh bắt đền… anh ăn vạ…


Chẳng lấy ai nữa!!


Mặt trời đã lên cao. Hành lý đã được mang cả xuống hai chiếc thuyền lớn. Gia đình quan Ngự Sử sắp sửa tiến kinh.


Hành trang của hai mẹ con Vân Lan các thị nữ đã dọn xuống một chiếc thuyền riêng. Bà Chu Mạnh Tử đi một vòng khắp cả trong nhà xem còn quên cái gì không?


Quan Ngự Sử làm xong hết công việc, sáng nay, ngài còn bận lắm, giao việc cho các ông phụ tá.


Mạnh Ðức đã quần áo chỉnh tề từ sáng sớm, cậu cứ loay hoay bên cạnh mẹ hỏi: Bao giờ thì mình đi mẹ nhỉ?


Lần đầu tiên cậu được đi thuyền… ngủ ở trong khoang thuyền, cậu thích quá, nhẩy nhót, nói huyên thuyên.


Vân Lan ngồi bên lan can cửa sổ đợi giờ khởi hành, nàng vơ vẩn nghĩ: Gia đình mình tiến kinh, để làm lễ thành hôn của mình với Hoàng Thế Phiệt. Mình sẽ ở lại kinh thành, làm thế nào để giúp Châu Long gặp được Dương Lễ đây?


Nghe như đường thủy từ đây đến kinh thành cũng mất gần một tháng. Thuyền đi chậm thật! Trong một tháng trời, ta không được cùng Châu Long trao đổi một lời… Nàng phải đi trên thuyền để trông nom Mạnh Ðức và hầu hạ cha ta, chung đụng với một bọn nam nhi.


Ừ… giá cha ta biết nàng là phận gái… mà cho nàng hầu hạ ta có phải hay không?


Nhưng thôi, ta không muốn làm trái ý nàng.


Châu Long bận rộn ríu rít, nào sắm sửa hành lý của nàng, nào sách vở, bút nghiên, quần áo, đồ chơi của Mạnh Ðức.


Nàng chắc chắn chỉ hơn một tháng nữa… có lẽ trời cao sẽ cho nàng tìm thấy Dương Lễ…


Trong tim nàng vui mừng vô hạn.


Tối hôm nay, nàng lại phải ngủ trong khoang thuyền cùng với Quan Ngự Sử và Mạnh Ðức, lại phải coi chừng…


Ban ngày bận quần áo nam nhi… xong đêm đêm nàng muốn để cho thân hình thoải mái… tự do… nàng vẫn quấn chặt ngực… cho không ai trông thấy nàng là một thiếu nữ đang thì…


May mà quần áo thư đồng của nhà quan Ngự Sử được rộng rãi, mà cũng có lúc thật là khó chịu!


Trong một tháng trên thuyền… ngày đêm phải thu mình trong những bộ y phục nam nhi! Khá phiền đó, xong một tháng cũng chẳng bao lâu, thôi đến đâu hay đó!


Ngày tháng trôi… thời gian qua, thấm thoát thuyền vừa cập bến…


Hết cả mọi người đổ bộ xuống thuyền. Kẻ khuân đồ, người xách hành lý. Gia đình Quan Ngự Sử trèo lên một cái xe hai con ngựa to lớn kéo, Châu Long phải đi sau với bọn người làm, may có mấy người lính lệ, thấy anh thư đồng sức yếu, cho nàng ngồi trên xe chở đồ đạc về nhà.


Nàng trông phong cảnh kinh thành thật là đẹp. Những hàng cây xanh cổ thụ trồng ở vệ đường, đường rộng rãi, xe ngựa xôn xao tấp nập, con sông Hương, dòng nước bạc sóng lăn tăn, trông xa cũng không thấy bờ bên kia, đâu có nhỏ như con sông Cầu của làng Kim dôi, hay con sông Thương của tỉnh Bắc Giang!


Nàng còn đang mải nhìn phố phường… nhà cửa đồ sộ, thì xe đi đến cửa dinh Chu Mạnh Tử. Tuy không được rộng rãi như nhà ở Bắc Giang, xong nghiêm cấm hơn nhiều. Nàng vẫn được ở cùng Mạnh Ðức, và ngày ngày vẫn trông thấy Vân Lan, mà không bao giờ nàng dám nói chuyện, chỉ trả lời khi Vân Lan hỏi câu gì mà thôi. Ðêm khuya cũng không dám vào trộm phòng tiểu thư như xưa nữa.


Vị hôn phu của Vân Lan cũng là con nhà dòng dõi… ăn nói đàng hoàng. Lễ phép, Châu Long được hầu bàn khi quan Ngự Sử và Hoàng Thế Phiệt dự tiệc trong nhà.


Nàng gặp Vân Lan trong vườn hoa, nàng nhổ cỏ, vun gốc cây… nhặt cành khô, lá rụng, Vân Lan hái hoa tươi để cúng Phật, khi vắng vẻ, hai nàng lại trò chuyện như khi ở Bắc Giang… Châu Long đem chuyện mà Hoàng Thế Phiệt và quan Ngự Sử, uống rượu ngâm thơ, kể lại cho Vân Lan nghe, nàng khen các cử chỉ, và lời nói văn hoa của Thế Phiệt, Vân Lan vui xong mặt đỏ bừng…


Tuy là gần một tháng nữa… Vân Lan sẽ kết hôn cùng Thế Phiệt, xong nàng chưa hề trông thấy mặt vị hôn phu thế nào?


Nay được Châu Long tả hình dáng… của anh chàng nàng cũng yên tâm.


Khi công việc xếp dọn nhà cửa đã tạm êm ấm, Chu Mạnh Tử cho gọi Châu Long lên thư phòng, lần đầu tiên ông chỉ cái phương kỷ đối diện, ông nói:


– Con ngồi xuống đây, nói chuyện với thầy.


Châu Long không dám ngồi… chỉ đứng chắp tay như mọi ngày, ông quan dịu giọng:


– Thầy đã bảo con ngồi… con phải ngồi xuống nghe!


– Dạ, nàng cúi mặt.


– Châu Lương con! Từ khi thầy gặp con nơi cửa phật, bạn của thầy… Trần Thiếu Tâm, đã nói chuyện nhiều về con, về đức hạnh của con, về chí khí nam nhi của con, thầy vẫn để ý… thấy con ngoan ngoãn, chăm chỉ, thông minh. Thầy không muốn con làm thư đồng nữa… mà thầy muốn nhận con làm dưỡng tử! Cho con đi học… đi thi… một mai tên chiếm bảng vàng, thầy cũng được hãnh diện thơm lây.


Rồi thầy cho phép con về vinh quy bái tổ… và kết hôn cùng người thiếu nữ, mà cha mẹ con đã chọn và hứa cho con từ ngày xưa! Cho vẹn hai chữ hiếu tình, thỏa chí nam nhi, con nghĩ sao?


Châu Long sợ toát mồ hôi, nàng đâu có thể ngờ được là Chu Mạnh Tử đã định tâm như vậy? Biết từ chối làm sao đây!!!


Vả lại nếu Vân Lan đi lấy chồng. Nàng sẽ chỉ có một mình, biết nhờ ai mà tìm Dương Lễ… hay là nhận lời quan trên… nàng sẽ được đi học, ra ngoài, dò la tiện hơn.


Xong nàng lại phải lừa thầy… dối bạn một lần nữa!

MỚI CẬP NHẬT