Thursday, March 28, 2024

Ôi tội hồng phúc! (Kỳ 28)

Không đợi Hương nói dứt câu, Tuấn ngắt lời, giọng bức xúc. Nàng bối rối cắn cắn môi, không đáp lại ngay. Quả là Tuấn đã xem nàng như vợ chàng từ lâu rồi bởi chàng đều đặn gọi điện thoại mỗi ngày, hướng dẫn việc học hành và đỡ đần cả chi phí ăn ở của nàng rất chu đáo, mặc dầu thời gian gần đây, chàng không còn thường xuyên qua lại thăm viếng nữa. Một lúc sau, nàng lưỡng lự nhắc nhở thêm:

– Nhưng… hôm nọ mình đã ngoéo tay cam kết rồi cơ mà…

– Ðúng! Anh nhớ, anh có hứa. Anh hứa thật, không phải giả vờ bởi vì anh thành thật yêu em. Tuy nhiên, muốn trên lý thuyết là một chuyện, thực tế có làm được hay không lại là một chuyện khác.Vả lại, theo quan điểm của anh, trai gái yêu thương nhau rồi “gần gũi” với nhau là chuyện rất bình thường, chả có gì sai trái cả.

Tuấn khổ sở ngắt lời nàng. Hương e dè nói giọng rời rạc:

– Anh… không có đạo nên anh… nghĩ vậy… còn em… em e… e… đắc tội với Chúa…

Chao ôi! Chàng có biết đâu, tâm hồn nàng cũng khác gì cốc nước đầy, một lần động tay vào sẽ sóng sánh mãi không ngưng. Nhất trong những đêm Ðông lạnh lẽo thanh vắng, bao nhiêu niềm thương nỗi nhớ bỗng mơn man ùa về một cách da diết nhất, nàng chợt thấy thèm khát vô cùng được siết chặt trong vòng tay mạnh mẽ, ấm áp của chàng. Nhưng những khao khát tự nhiên ấy lại luôn bị ức chế bởi một niềm tin tôn giáo đã được hun đúc từ tuổi ấu thơ. Cứ thế, nàng quay cuồng, day dứt mãi giữa hai sự chọn lựa đối nghịch…

Nhưng sự đề cập của Hương về “đạo” bỗng nhắc Tuấn nhớ về tờ đề cương khóa học mà chàng vừa nom thấy tối qua. Cái tên Bùi Thanh Tùng lại lướt nhanh qua đầu như sao băng. Chàng bất giác nổi cáu, vung tay bài bác:

– Lại “đạo,” “đạo.” Em nên nhớ, anh vô thần, lại lớn lên ở xứ này từ bé. Bấy lâu nay, anh không lăng nhăng bừa bãi, chỉ vì không muốn rước bệnh vào thân chứ anh hoàn toàn không tán thành luật lệ quá khắt khe của Giáo Hội Công Giáo về quan hệ nam nữ. Anh đang tự hỏi, em thật sự sùng đạo hay em đang tơ tưởng đến hắn? Bây giờ hắn đã là thầy giáo, lại cùng đạo với em…

Hương tròn mắt ngỡ ngàng, run rẩy thở dốc đến suýt ngất tại chỗ trước những lời cáo buộc oan uổng của Tuấn. Cố lục lọi trong trí nhớ xem bằng cách nào chàng biết được chuyện Tùng là thầy giáo, nàng sực nhớ đến tờ đề cương trong tập sách. Nàng tức giận lắp bắp nói khó nhọc:

– Anh… thật sự… nghi ngờ em? Anh nghĩ… em dễ… thay lòng… đổi dạ… như thế ư?

Hương thảng thốt kêu lên rồi tức tưởi bỏ chạy một cách vô phương hướng về phía trước. Tuấn vẫn lặng thinh ngồi yên bất động. Mãi khi thấy bóng nàng khuất dạng sau ngõ rẽ trước mặt, chàng mới hốt hoảng bật dậy, phóng như bay đuổi theo. Xục xạo một hồi khắp khu công viên rộng lớn, chàng phát hiện hình dáng thân quen của nàng đang hổn hển tựa lưng vào một thân cây xù xì, đôi vai bé nhỏ rung rung theo từng tiếng nấc ấm ức. Chàng vội rảo tới gần nhưng nàng giận dỗi quay đi.

(Còn tiếp)

MỚI CẬP NHẬT