Friday, April 26, 2024

Đứng Thẳng Làm Người (Kỳ 106)

1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam

Tạ Phong Tần

Tôi quay lại phòng giam, thầm nghĩ mình không cần những thứ đó. Tiền, đồ vật không đáng bao nhiêu, giấy tờ, bằng cấp sau này có ra tù cũng không còn sử dụng nữa. Mẹ nó, nó tưởng mình cần cái đống giấy đó để nấu nước uống chắc. Đúng là ngu bỏ mẹ. Đưa thêm một tỷ đồng chưa chắc tôi thay đổi ý kiến, đừng nói có một trăm triệu, lại là tiền của mình, vậy mà dám trơ mặt đặt điều kiện với mình. Làm biên bản, làm đơn xin bọn cộng sản đê tiện chúng mày hả? Chúng mày không xứng đáng được tao xin. Chờ đến kiếp sau đi các con. Tiền mồ hôi nước mắt của mình vất vả mới kiếm được, nhưng không vì vậy mà tự chà đạp danh dự của mình. Chỉ bọn cộng sản chúng mày mới bán rẻ danh dự vì tiền, còn tao thì không nhe mậy. Chúng mày trả lại cho tao thì tốt, mà không trả càng tốt hơn.

Tôi lại ho rầm rầm cả đêm không ai ngủ được, bọn công an tưởng tôi bị ho lao hay cái gì khác bèn đem tôi xuống bệnh viện của nó chụp X. Quang phổi hai lần, xét nghiệm máu hai lần mà không tìm ra cái giống gì hết, rồi chính bọn bác sĩ của nó bèn kết luận rằng do không khí trong khu giam tù nhân ô nhiễm quá nên tôi bị dị ứng, khi nào chuyển đi chỗ khác có lẽ sẽ khá hơn. Như vậy là rõ ràng rồi nhé, bọn công an cộng sản Việt Nam nhốt người ở nơi ô nhiễm môi trường cũng là một cách tra tấn vi phạm Công Ước chống tra tấn của Liên Hiệp Quốc.

Có lần, tôi đang ngồi ở ghế đá trước sân bệnh viện của trại Chí Hòa, nghe một thằng tù lao động ngoài nó nói Luật Sư Lê Công Định đang ở đây. Tôi hỏi nó: “Ông Định làm cái gì?”, thằng này nói: “Ông Định giữ thư viện của trại.” Tôi lại hỏi tiếp: “Vậy ổng có biết tôi ở đây không?”, nó trả lời là “Biết.” Tôi chờ coi nó có nói gì thêm không, nhưng nó từ giã tôi rồi bỏ đi, nói: “Em không dám nói với chị lâu, sợ có người nhìn thấy thì em chết.” Tôi cũng chỉ muốn biết vậy là đủ, có nói thêm cũng là một câu trả lời, mà không nói thêm cũng là một câu trả lời.

Có lần di ngang một căn phòng, nhìn thì thấy cũng tử tế, đầy đủ, nhưng cửa song sắt có khóa bên ngoài nên biết là phòng giam, một cán bộ nam chỉ cho tôi thấy và nói đây là phòng giam của Lê Công Định, ban đêm mới về đây ngủ. Tôi hỏi: “Ở một mình hay ở với ai?”, cán bộ này nói “Ở với một người nữa.” Tôi không hiểu sao cán bộ này lại chỉ cho tôi coi những thứ đó, hay là bọn công an cấp trên muốn đặt điều kiện gì với tôi nếu tôi cũng đòi ở cái phòng giam giống như vậy mà bọn công an không dám nói thẳng, sợ bị tôi chửi? Nhưng cũng có cái hay, nhờ vậy tôi hiểu ra một số chuyện bên trong nữa, nghề nghiệp của tôi mà, đâu cần phải nói nhiều mới hiểu.

Bọn công an Chí Hòa còn ăn chận tiêu chuẩn băng vệ sinh của nữ tù nhân nữa. Theo quy định, tiêu chuẩn băng vệ sinh của nữ tù nhân mỗi tháng quy ra bằng hai ký lô rưỡi gạo thường, tức khoảng hai mươi lăm ngàn đồng. Mỗi tháng, bọn nó chỉ phát cho mỗi người một gói nhỏ tám miếng mỏng lét hiệu Kotex, giá bán có tám ngàn đồng (in rõ rành rành trên bao bì băng vệ sinh). Vậy mà tù nhân không ai hó hé tiếng nào. Tôi hỏi chị Hà vậy tụi nó làm sao có đủ băng vệ sinh mà xài? Chị Hà nói:

-Thì mấy đứa nhà giàu đưa tiền lót tay cho cán bộ đem vô giống như dầu gió hay thuốc Tây vậy đó, tụi nó xài đâu có hết, còn bán lại cho đứa khác. Đứa nào không có tiền mua thì làm mướn cho nó lấy băng vệ sinh, giặt đồ, lấy cơm, rửa chén, lau chỗ nằm cho nó… vậy đó.

Tới phiên phát cho tôi, tôi kêu con cán bộ lại nói:

-Có một gói nhỏ xíu mỏng lét như vậy làm sao xài đủ? Hai ký rưỡi gạo sao có bao nhiêu đây?

Con cán bộ nói:

-Nhiều người ở đây xài có bao nhiêu thôi. Một gói đủ rồi.

-Người khác thế nào tôi không cần biết, tiêu chuẩn của tôi là phải phát đủ, bao nhiêu đây không đủ xài. -Tôi nói.

Con cán bộ trại nói:

-Thì chị cứ lấy đi, cái này ở trên quy định như vậy. Chị xài không đủ để tôi báo với cấp trên xin thêm.

-Ờ, vậy thì được, phải thêm cho tôi hai gói bự loại dày nữa mới được, bằng không đừng trách tôi nhe. Tôi sẽ tố cáo cho cả thế giới biết, cho tất cả nữ tù nhân ở đây biết cán bộ trại giam Chí Hòa này ăn bớt băng vệ sinh của tù nhân.

Đúng y vậy, tháng nào tôi cũng “xin thêm” và bọn nó cũng phải “đưa thêm” cho tôi hai gói bự, không xài thì tôi để dành cho người khác, ngu sao để chúng nó ăn bớt. Đương nhiên chỉ có một mình tôi đòi thêm được, còn hàng ngàn nữ tù nhân khác ở trại Chí Hòa này bị ăn bớt tiêu chuẩn băng vệ sinh, nếu cứ đem nhân số tiền cho số người, số tháng, số năm sẽ thấy bọn công an trại giam này đã “hốc” số tiền băng vệ sinh của tù nhân thật khổng lồ.

(Còn tiếp)

MỚI CẬP NHẬT