Đứng Thẳng Làm Người (Kỳ 151)

Tạ Phong Tần

1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam

Con Phương hỏi:

– Vậy chị quyết định vẫn cứ tiếp tục gặp chị Dung hả?

– Phải. – Tôi trả lời. – Tôi vẫn cứ gặp. Còn ai cấm thì đưa văn bản đây cho tôi coi. Cán bộ nên nhớ quy định nội quy trại giam do Bộ Công An ban hành có hiệu lực thi hành trong phạm vi toàn quốc, trại giam không có quyền tự đặt ra quy định trái với quy định cấp trên. Trại này ai ra lệnh cấm tôi thì ban hành văn bản, ký tên đóng dấu vô đàng hoàng đưa tôi, tôi sẽ kiện người đó đến nơi đến chốn.

– Nếu chị đã nói vậy thì thôi. Tôi sẽ báo lại lãnh đạo – Con quản giáo Phương nói.

– Ừ, cán bộ Phương cứ đi báo đi. Nói ai có thắc mắc gì cứ gặp ngay tôi nè. – Tôi nói.

Con Phương đứng dậy bỏ đi. Tôi đi qua phòng chị Dung kể cho chị Dung nghe câu chuyện vừa rồi. Hai chị em cùng cười ha hả.

Hôm sau, tức là qua Tết được chừng một tuần, con Tú vô thăm hỏi tôi lên trại Xuân Lộc thời gian nào? Tôi hỏi nó làm sao biết tôi ở đây mà lên thăm nuôi? Nó nói nghe “giang hồ đồn đại” chớ không có ai gởi thông báo hết. Tôi nói ở đây sáng tôi quét sân xung quanh phòng ở rồi thôi, không làm gì hết.

Nó đưa tôi cái thông báo của bọn thi hành án và nói:

– Lúc xét xử thì không gởi giấy mời, không cho gia đình vô coi xét xử. Còn bây giờ lại gởi giấy đến gia đình đòi tiền án phí.

Tôi lấy cái giấy thông báo đọc qua, thấy bọn thi hành án nó kêu người nhà tôi nộp bốn trăm ngàn đồng tiền án phí hai cấp sơ thẩm, phúc thẩm. Tôi quay qua Ðại Úy Trần Thanh Giang mượn cây viết, viết luôn vào mặt trước tờ thông báo mấy chữ: “Không nộp đồng nào” rồi ghi rõ ngày tháng, ký tên, ghi họ tên của tôi đầy đủ vô. Xong tôi đưa con Tú, nói:

– Ðem cái giấy này về liệng vô mặt tụi nó.

Em tôi nó gởi một ít đồ ăn khô, thuốc men, một xâu chuỗi Mân Côi bằng hột nhựa màu xanh xám trắng kiểu giả ngọc trai, nói của chị Tân gởi cho tôi. Tôi lấy đeo luôn vô cổ chớ không để chung với số đồ thăm nuôi, không ghi vô phần liệt kê đồ thăm nuôi nên khi kiểm tra đồ thăm nuôi bọn công an không có ý kiến ý cò gì. Xâu chuỗi này sau đó tôi đã tặng lại một chị khác trong trại Xuân Lộc (nhà ở Ðồng Nai) tên Hồng khi biết chị này là người Công Giáo nhưng không có tràng hạt lần đọc kinh.

Tôi hỏi chuyện gia đình, hỏi tình hình bên ngoài, bảo em tôi về nói với Cha nhờ tìm luật sư viết đơn tố cáo trại Xuân Lộc không cho tôi gọi điện thoại về nhà theo tiêu chuẩn pháp luật quy định gởi đến tất cả cơ quan truyền thông trong và ngoài nước, tiếp tục gởi đơn đề nghị giám đốc thẩm, gởi lời thăm quý Cha và anh em bên ngoài. Xong em tôi đi về. Ði hơn bốn trăm cây số, vô đây ngồi nói chuyện được ba chục phút. Ðâu phải tại Sài Gòn không có trại thi hành án, ở khu vực miền Nam cũng đầy đống ra, Cà Mau, Cần Thơ, Vĩnh Long, Tiền Giang, Tây Ninh… nhưng chúng nó cố tình giam tù chính trị ở những chỗ xa xôi, hành hạ luôn cả thân nhân của tù nhân.

Qua Tết, trại Xuân Lộc lại nổ ra một scandal hơi bị bự. Ðó là ngày mùng Một Tết bọn đội trưởng, đội phó các đội tù, các đứa không đội trưởng đội phó gì hết nhưng thường xuyên quà cáp cho cán bộ trại (giống như “thân hào nhân sĩ”) được cho ra phòng trực trại ăn Tết, ăn nhậu ở đó. Trong tù, nội quy cấm bia rượu, đã vậy mà tù nam tù nữ ăn nhậu lộn xộn rồi đè ra quan hệ tình dục luôn tại đó. Bị camera quay lén lại không thiếu thứ gì (bọn công an chúng nó chơi nhau đó mà), chuyện vỡ lở ra hàng loạt cán bộ bị đưa đi chỗ khác, đưa người mới về. Còn bọn tù nữ thì bị mất chức, liên tục trong hai tuần lễ cứ vài ba hôm là bị đọc tên bắt ở lại trong trại để đưa đi xét nghiệm coi có thai hay không, làm những đứa khác được một trận cười và có đề tài tám chuyện suốt cả tháng.

Bình thường thì tù nhân đi lao động cải tạo ở ngoài ra sân điểm danh trước, xong xuất trại đi hết thì mới tới tù nhân làm trực sinh, tù nhân đau bịnh ở lại trại ra điểm danh sau. Vào một ngày đầu tháng, nghe Tự quản thông báo tất cả tù nhân tập trung ra sân nghe thông báo kỷ luật, tôi cũng đi ra nghe coi chuyện gì. Ra đến sân chung gần cổng trại, tù nhân ngồi chồm hổm xếp hàng dưới sân xi măng nghe phó giám thị Lê Bá Thụy đọc thông báo. Ðại ý ông ta thông báo bên trại nam đã kỷ luật năm hay sáu người gì đó tội đánh lộn trong trại giam, không nghe lệnh cán bộ, đã chuyển trại đi Thanh Hóa bốn người. Ông ta nói như đe dọa những người tù đang ngồi dưới sân ngóng lên nhìn ông ta:

– Thanh Hóa là nơi rừng thiêng nước độc, khí hậu khắc nghiệt, ai ở đây không cải tạo được thì tôi sẽ chuyển đi trại Thanh Hóa hết. Mà ở ngoài Bắc cứng đầu thì chuyển vô mấy trại trong Nam.

Nói xong, ông ta cười ra chiều hỉ hả lắm. Ông ta chưa biết tôi là loại tù quậy đục nước, tại chưa tới lúc thôi.