Monday, March 18, 2024

Đứng Thẳng Làm Người (Kỳ 82)

1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam


Tạ Phong Tần

Phía thùng xe giáp với ghế ngồi tài xế có cửa kiếng và song sắt, nên nhìn qua ghế tài xế thấy đường phố ở ngoài chạy qua nhanh loang loáng.

Khoảng mười lăm phút xe đã ngừng lại. Có tiếng tra chìa khóa lạch cạch bên ngoài rồi cửa xe mở. Nếu như bình thường, ai cũng cúi xuống nhìn cho rõ để bước ra khỏi xe, như vậy mới không bị té. Tôi biết là bên ngoài sân tòa án sẽ có hàng đống camera lẫn máy ảnh của bọn báo chí “lề phải” đang chỉa ống kính ra chực chờ thu hình mình. Tôi chậm rãi bước ra cửa xe, mắt nhìn thẳng ra phía trước và quan sát xung quanh, thấy chúng nó bu bên ngoài sân tòa đông như kiến đúng như tôi dự đoán. Tôi bèn không đứng bước xuống xe mà từ từ ngồi xổm xuống, mặt vẫn luôn nhìn thẳng ra phía trước, tôi lần lượt thò hai chân thòng xuống cửa xe rồi tuột xuống đất, như vậy vẫn xuống xe một cách vững vàng mà cũng không hề cúi đầu xuống giây nào. Chắc là bọn tuyên giáo Cộng Sản thất vọng lắm khi không hề thu được tấm hình hay đoạn phim nào tôi cúi mặt xuống mà chú thích vào đó câu xạo xự mà chúng vẫn thường làm với những người tù khác là “ăn năn hối cải,” “thừa nhận tội lỗi.”

Tôi nhìn xung quanh thấy sân tòa án đặc nghẹt công an đủ các sắc phục: xanh cứt ngựa cảnh sát, xanh dưa cải an ninh, xanh rằn ri cơ động, vàng cảnh sát giao thông, thêm một mớ cỡ hai chục thằng xám xám của bảo vệ dân phố nữa. Tính ra khoảng hơn trăm thằng công an.

Bậc thầm lên chính sảnh tòa án được xây từ thời Pháp nên rất cao, có khoảng năm sáu bậc thang đi lên. Từ khi xuống xe, hai đứa ngồi trong xe dẫn giải cùng đi với tôi, mỗi đứa nắm một bên cánh tay tôi. Tôi thấy vậy thầm nghĩ: Đã vậy thì bọn mày cứ việc việc khiêng mẹ mày đi. Đoạn đường khoảng mười thước lên sảnh đó tôi cứ vác mặt nhơn nhơn đi, chân bước phiêu phiêu không cần nhìn xuống dù đang leo cầu thang. Nhìn làm quái gì, mình bước sơ sẩy là hai đứa hai bên vội giữ tôi thẳng lại ngay. Có những chỗ nó cứ như nhấc hổng chân tôi lên, miệng nói: “Coi chừng té đó chị.” Chúng nó làm sao dám để cho tôi té trước ống kính của cả mấy chục cái camera, máy ảnh, biết đâu trước sân tòa này có mấy tay phóng viên nước ngoài đang chực sẵn.

Bọn nó dẫn tôi đi dọc hành lang bên trái phòng xử (chính sảnh). Tôi thấy xung quanh rất nhiều dây nhợ, máy móc. Một thằng an ninh già già nói:

-Cái này là truyền hình trực tiếp nè.

Nghe mắc cười quá, thằng này già mà còn ngu. Bố chúng nó cũng không dám truyền hình trực tiếp lên đài cho dân coi nữa là chúng nó, vì bọn sếp thừa biết rằng coi chừng tôi khùng lên chửi tá lả cho dân chúng đang xem đài nghe thì có mà chết nhục. Thấy cái này đúng là chúng nó không cho phóng viên báo chí nước ngoài vào trong phòng xử án rồi, bất quá truyền qua phòng bên cạnh cho họ ngồi đó xem đã là “tử tế” lắm rồi.

Vừa đến mấy cái ghế dài gần cuối hành lang, thấy Trương Văn Hồng đã có mặt trước ở đó. Hồng đi lại hỏi tôi:

-Chị có khỏe không? Có cần uống thuốc gì không?

-Tôi không sao. Không cần thuốc men gì. -Tôi trả lời.

-Bữa nay tôi chịu trách nhiệm về sức khỏe của chị ở đây cho đến khi xét xử xong. Có gì chị cứ kêu tôi liền. -Trương Văn Hồng nói.

Tôi nhìn quanh, thấy bên trong phòng xử đầy nhóc những gương mặt lạ hoắc, không thấy ông Nguyễn Văn Hải và thằng Ba Sài Gòn, cũng không thấy luật sư nào hết. Không cần hỏi cũng biết bọn thường phục trong phòng xử toàn là bọn công an các loại già trẻ bé lớn. Tôi để ý nhìn coi có thằng Phạm Anh Tuấn hay Trần Tiến Tùng, Nguyễn Minh Hải, Trương Văn Hổ, Nguyễn Minh Thắng hay không nhưng không nhìn thấy chúng nó. Phía sau đó thiếu ánh sáng, mấy thằng đó ngoài Phạm Anh Tuấn ra toàn những thằng lùn, nếu có chắc khó thấy vì chúng nó loi nhoi toàn đầu người quá đông. Tôi mà thấy có mặt mấy thằng đó thì tôi phải chửi cho chúng nó một trận tại tòa cho chúng nó phải lấy mo úp lên mặt.

Bọn công an áp giải đem cái mền nỉ đi theo để trên băng ghế ngồi. Thấy tôi nhìn cái mền, con thiếu tá an ninh nói:

-Cái đó không phải để ngủ đâu.

-Tôi nhìn là biết liền mà. Cái mền có dấu rách trên đầu này là mền của trại an ninh điều tra cho tôi mượn xài lúc tôi mới bị bắt vô. Làm sao mà cán bộ lại đắp mền của tù ngủ được. Các người muốn âm mưu làm chuyện mờ ám chớ gì. -Tôi nói.

Con kia nghe tôi nói vậy thì nín thinh không trả lời. Tôi thừa hiểu chúng nó đem cái mền theo chắc là nếu tôi quậy đùng đùng lên chúng nó sẽ lấy mền trùm đầu tôi lại cho chắc ăn. Thách chúng mày trùm đó. Rồi chúng mày sẽ biết tao quậy cỡ nào.

Bọn nó mở còng tay kêu tôi đi vệ sinh trước đi, để đến khi xử nửa chừng không đi ra được. Nói rồi có hai đứa nữ mặc đồ an ninh dẫn tôi ra nhà vệ sinh ở khu vực bên góc trái tòa án.

(Còn tiếp)

MỚI CẬP NHẬT