Tuesday, April 16, 2024

Vàng Ðen (Kỳ 6)

 





LTS
– “Vàng Ðen” là tiểu thuyết của nhà văn Nguyễn Dũng Tiến, được xây dựng trên những tư liệu cùng huyền thoại liên quan tới vùng “Tam Giác Vàng,” một trong những nguồn sản xuất và cung cấp thuốc phiện (“vàng đen”) lớn nhất thế giới. Ngoài việc viết văn, tác giả Nguyễn Dũng Tiến cũng là một trong những người Việt Nam đầu tiên có công gầy dựng vườn cây ăn trái cho người Việt ở xứ người. Ông hiện là chủ nhân vườn cây LA Mimosa Nursery, 6270 East Allston Street, Los Angeles, CA 90022-4546. Tel: (323) 722-4543. Ðược sự cho phép của tác giả, Người Việt hân hạnh giới thiệu tiểu thuyết “Vàng Ðen” trên mục truyện dài của nhật báo Người Việt cũng như Người Việt Online.




 


Kỳ 6


 -Em nghĩ, chị cần phải ăn uống, nghỉ ngơi rồi tối nay nhà em đưa ngay chị về Viên Chắn. Nhà em nghĩ rằng, tụi bán ghe cho chị đã phản, chúng kháo nhau về chuyện gia đình của chị giặt chăn màn ở bờ sông chiều hôm qua. Chứ lý nào tụi nó lại biết và nằm kích như vậy. Hiện giờ, em thật sự lo lắng cho chị và cả ngay cho chúng em…


-Chị hiểu, chị hiểu, chị quý cô chú ở chỗ thành thật như thế này. Không cần phải chở chị về Viên Chắn, cho chị xin một ít Kip (tiền Lào), đủ để cho chị về được đến đấy rồi mọi chuyện chị sẽ từ từ giải quyết. Việc đầu tiên, chị phải rời khỏi nhà em ngay, kẻo em và chú bị liên lụy nếu tụi nó biết.


Chữ giải quyết phát ra từ miệng cô Lụa thật bình thường, nhưng mắt cô không bình thường chút nào, nó mờ đục những căm hờn xen lẫn những tia long lanh đầy quỷ tính.


Chuyến xe đò đầu tiên của ngày hôm sau đưa cô về lại Vientian, dầu sao đám Pathet Lào trên ấy cũng vẫn dễ dạy bảo hơn đám dưới này, cánh tay cô ở đấy cũng dài hơn. Tuy có những quyền lực đen ngay tại Vạn Tượng, nhưng cô và cả gia đình không thể nào rời đất Lào, chúng không chịu để cô đi, chỉ vì cô quá giầu, đường dây chuyển thẩu sẽ mất một mắt xích quan trọng. Chiếc xe đò lắc lư khi băng qua các ổ gà trên quốc lộ 13 dẫn về Vạn Tượng. Ánh nắng quái ác hắt qua khung cửa sổ xe sao chói lạ, nhưng cô cố phải ngủ, chỉ có giấc ngủ mới làm cô quên và cho cô sự tỉnh táo cần thiết khi đến nơi.


Cô Lụa thật sự không cần tiền, hai ngàn Mỹ kim cô đã chia đôi, gấp nhỏ, dấu dưới hai chiếc vú quá khổ và chẩy xệ của cô. Ðôi vú căng mềm, đổ dài xuống bụng, kẹp chặt lấy những tờ giấy Mỹ kim ẩm ướt và giữ chặt chúng trên làn da bụng.


Vừa gần năm mươi, cô Lụa đã phát tướng một cách kỳ lạ, hai vai dầy cộm hẳn ra, nhưng cũng không giữ được đôi ngực vĩ đại tụt hẳn xuống rồi đè dồn lớp mỡ bụng xuống đến cả bụng dưới. Ðôi mông cũng nở rộng ra để giữ lấy quân bằng cho cả thân người. Cô đã xin người em gái họ ít tiền Lào vì có đem tiền ra đổi hoặc mượn, cô Hai sẽ giẫy nẩy lên. Ðám Pathet Lào không thể nào ngờ được cô đã giấu đến hai ngàn Mỹ kim ngay trước mắt chúng.


***


Một vài ngày sau, ở một nơi nào xa, rất xa, bên bờ Ðại Tây Dương của Hoa Kỳ. Cạnh dòng sông Potomac của tiểu bang Virginia, một căn nhà biệt lập hẳn với những đám nhà xây san sát, ẩn mình giữa những rặng cây cổ thụ nơi những cành lá đang vi vu, rì rào với làn gió nhẹ.


Nắng chiều xuyên qua những cành lá tạo nên những tia ánh sáng nhẩy múa trên trang sách làm Phong Sương cảm thấy thật khó chịu. Ngược lại, mùi bùn tanh theo gió từ sông thổi vào mỗi khi nước xuống khiến Phong Sương cảm thấy dễ chịu lạ, trong cái tanh của mùi bùn, ẩn chứa một cái gì thật xa xôi, thật quen thuộc, một cái gì đó lúc nào cũng lởn vởn quanh Phong Sương.


Tuy cách nhau ngàn trùng, nhưng mùi tanh theo gió sông Potomac thổi lên cũng không khác gì mùi bùn tanh của dòng sông Cửu Long, nơi Phong Sương sinh ra và lớn lên tại đấy.


Sau khi di chuyển chiếc ghế dài để tránh những tia sáng tinh nghịch, Phong Sương mất hẳn hứng thú để tiếp tục đọc quyển sách bằng Việt ngữ; Một nhu cầu vô cùng cần thiết, không thể thiếu hằng ngày. Chưa bao giờ đặt chân trên đất Việt, cha người Bắc, mẹ người Huế, Phong Sương được sinh ra cạnh bờ sông Cửu Long, thành phố Vientian của vương quốc Lào, uống nước sông Cửu và xinh đẹp lớn lên.


Tuy chưa một ngày được sống trên quê hương của cha ông nhưng Phong Sương thấy yêu cái quê hương đó kỳ lạ, yêu nhất giọng Bắc của cha nhưng tuyệt nhiên không thể nào cảm nổi tiếng Huế, lý do thật giản dị, suốt một thời thơ ấu cho đến sau khi lập gia đình, không lúc nào mẹ Phong Sương tha không chửi mỗi khi gặp mặt con gái


-Mụ nội mi, tụi ngày ăn xong là lêu lổng.


Bà có nhiều câu chửi khác nhau bằng tiếng Huế, nghe muốn nhức óc.


Ròng rã, năm này qua năm nọ, mối ác cảm với tiếng Huế tăng dần, đến độ Phong Sương khó chịu khi phải giao thiệp với một người nào đó nói tiếng Huế, dù nhiều khi gặp những cô gái Huế, giọng thật thanh tao, nhỏ nhẹ xen lẫn dịu dàng. Tình yêu quê hương kỳ diệu ấy không biết đã len lỏi vào Phong Sương từ lúc nào, chỉ biết tất cả những gì liên quan đến Việt Nam, từ cầm, kỳ, thi, họa, đến những câu chuyện vãn, chuyện tiếu lâm hay chuyện tầm bậy, Phong Sương cũng phải dí mũi vào cho biết.


Nhạc Việt Nam thuộc vanh vách, Phong Sương có thể ngồi thao thao kể tên những nhạc sĩ, ca sĩ của miền Nam Việt Nam thông thạo hơn cả một người sinh ra và lớn lên ở Việt. Ngay cả chuyện Phong Sương hiểu thơ, biết làm thơ và lại làm thơ hay cũng đã làm nhiều người ngạc nhiên. Tóm lại, đôi khi Phong Sương cảm thấy hài lòng về chính mình, cái hài lòng ấy thoáng đến như để vuốt ve cho một cuộc sống gia đình đầy tẻ nhạt, không hạnh phúc sau hơn mười năm lập gia đình; Thoải mái hơn nữa với một một đời sống độc thân như hiện nay, sau khi đã ly dị.


Gấp quyển sách lại, định đi vào nhà, chợt hình ảnh của một người khách đàn bà với sáu ngón tay ở cả hai bàn tay làm Phong Sương xao động dữ dội. Hình ảnh đó luẩn quẩn, theo đuổi Phong Sương kể từ chiều hôm qua, khi người ấy đột ngột tự giới thiệu tên và việc làm, đồng thời đưa lời đề nghị:


-Chị Phong Sương, hai chị em mình biết nhau đã bao nhiêu lâu rồi nhỉ?


Tuy ghét giọng Huế, nhưng chính giọng nói của Phong Sương cũng đá nhẹ những âm hưởng trọ trẹ của tiếng Huế.


-Em nghĩ cũng hơn nửa năm, nhưng chỉ có em là người nói nhiều, cuối cùng em có biết chi về chị đâu. Em chỉ biết tên của chị là Diana thôi.


-Ðúng, Diana Nguyễn, em làm việc cho ông Trung Tá Lone Star, chính ông ta là người giới thiệu chị cho em, ông khen chị là người vẽ kiểu quần áo đẹp nhất D.C.. Em thật hài lòng với tất cả bộ quần áo chị may cho em.


-Ồ thì ra vậy, ông ta là khách hàng của em.


-Ông gởi lời hỏi thăm chị.


-Ồ, thật cám ơn, ông ta còn nghĩ đến em à.


-Không hẳn vậy, chính ông ta gởi em đến đây để đề nghị với chị một chuyện làm ăn.


-Em có biết gì về quân đội đâu?


-Ai nói với chị về chuyện quân đội?


Ngay ngày đầu tiên, Phong Sương đã nhận thấy một vẻ đẹp, một vẻ thanh lịch thật đặc biệt toát ra từ người đàn bà ấy, khi Diana vừa bước vào.


Khá cao cho một phụ nữ Việt Nam, dáng người thon, mảnh mai nhưng không ốm yếu. Mái tóc đen nhánh như một dòng suối, khởi đầu thật cao từ cánh tai bên trái, rồi chảy dài, chảy dài từ từ thấp dần, vòng sau gáy, rồi thật thấp, phủ lấp cả tai phải, chảy xuống vai. Tóc được cắt thật khéo, thoạt nhìn tưởng như cả mái tóc được vén từ tai trái rồi đổ dài qua vai phải; Cuối đuôi tóc được thắt thành một bím thật nhỏ, một chiếc nơ cũng thật nhỏ, theo đà bước, nhẩy múa trên vai. Cả khuôn mặt, nhìn ngang thật thanh thoát với chiếc mũi dọc dừa, da thật trắng làm nổi bật đôi lông mày lá liễu đen nhánh tự nhiên.


Tất cả nơi người đàn bà ấy, Phong Sương không thể chê được một điểm gì, dù biết mình đã đẹp nhưng cũng phải công nhận Diana lấn lướt mình trong mọi khía cạnh; Chỉ có một điều làm Phong Sương cảm thấy thoải mái và quân bằng khi nói chuyện với cô ấy, giọng nói của Diana khàn và đục, đôi khi cô ta cố sửa giọng nhưng chỉ tạo thêm những tiếng eo éo làm nổi da gà.


Vừa hỏi Phong Sương, vừa đưa mắt chăm chú nhìn vào mắt Phong Sương như dò xét. Ðôi mắt cô ta thật đẹp nhưng có những tia lạnh thật tàn nhẫn, khiến Phong Sương nhiều khi không dám nhìn thẳng những khi nói chuyện.


-Chị nói đến Lone Star làm em nghĩ đến chức vụ rồi liên tưởng đến quân đội.


-Ông ta nhờ em hỏi, nếu chị có thể giúp hay làm việc cho ông ta một thời gian. Tùy theo ý chị, đằng nào cũng được.


-Làm việc gì?”


-Chúng em biết chị lớn lên ở Lào, chúng em cần một người thông dịch Anh-Việt-Lào-Pháp, và không ai có thể lưu loát bằng chị, nên chúng em muốn nhờ đến chị.


 

MỚI CẬP NHẬT