Thursday, March 28, 2024

Vàng Ðen (Kỳ 7)


“Vàng Ðen” là tiểu thuyết của nhà văn Nguyễn Dũng Tiến, được xây dựng trên những tư liệu cùng huyền thoại liên quan tới vùng “Tam Giác Vàng,” một trong những nguồn sản xuất và cung cấp thuốc phiện (“vàng đen”) lớn nhất thế giới. Ngoài việc viết văn, tác giả Nguyễn Dũng Tiến cũng là một trong những người Việt Nam đầu tiên có công gầy dựng vườn cây ăn trái cho người Việt ở xứ người. Ông hiện là chủ nhân vườn cây LA Mimosa Nursery, 6270 East Allston Street, Los Angeles, CA 90022-4546. Tel: (323) 722-4543. Ðược sự cho phép của tác giả, Người Việt hân hạnh giới thiệu tiểu thuyết “Vàng Ðen” trên mục truyện dài của Nhật Báo Người Việt cũng như Người Việt Online.


 


Kỳ 8


 


-Cũng tại cái miệng em nói nhiều nên mọi người tưởng vậy. Em đang có công việc làm ăn ở đây, khách cũng đã quen, em nghĩ em không thể nào giúp được, mặc dù em rất quý ông ta.”


-Chị nên nhận lời, cô Lụa của chị đang cần chị ở bên Lào.


-Chị biết cô Lụa của em?


-Chúng em làm việc với cô Lụa.


-Buôn thuốc phiện?


-Gần như vậy, nhưng để tìm hiểu và chận đứng tệ trạng ma túy.


-Chị làm việc cho C.I.A.?


-Chị muốn nghĩ thế cũng vô hại. Cô Lụa của chị vừa bị một tai nạn, cả gia đình bị chết hết, em nghĩ cô có thể rất cần đến sự hỏi thăm hay giúp đỡ của chị.


-Trời ơi, sao vậy? Làm sao lại có thể chết hết cả một gia đình như vậy?


-Cô Lụa và gia đình vượt sông Cửu Long sang Thái bị Pathet Lào bắn…


-Sao chị biết? Cô Lụa hiện ở đâu? Cô có sao không?


Mất hẳn bình tĩnh, Phong Sương hỏi dồn một hơi.


-Cô Lụa hiện đã trở về Vạn Tượng bình yên, nhưng em nghĩ cô rất cần đến chị. Nếu chị nhận lời, Trung Tá Lone Star sẽ lo hết mọi chuyện tại Virginia cho chị, bán cái thương mãi này, để tiền vào trương mục của chị, lợi tức hàng năm của chị cứ coi như một trăm ngàn Mỹ kim, hơn cả lợi tức hiện chị đang kiếm được rất nhiều. Mọi sự di chuyển hoặc ăn ở đã có cơ quan đài thọ, chị chỉ giúp việc thông dịch.


-Mọi chuyện đều quá bất ngờ, chị cho em vài ngày suy nghĩ.


-Chị cứ nghĩ cho kỹ, nhưng cơ quan yêu cầu chị kín đáo, đừng nói cho ai biết, dù người thân. Trường hợp chị từ chối, câu chuyện ngày hôm nay kể như không có.


Câu chuyện chấm dứt tại đấy nhưng hình ảnh người đàn bà tên Diana cùng hai bàn tay sáu ngón ám ảnh Phong Sương dữ dội, cô ta làm việc cho tên Trung Tá Lone Star, có trụ sở ngay cạnh Bạch Ốc, người nổi tiếng với những vụ bán vũ khí lậu cho chính quyền Mỹ C.I.A là cái chắc.


Ðược mẹ sinh ra, nhưng Phong Sương sống bên nhà cô Lụa nhiều hơn sống với mẹ ruột, bố đã phải gởi con sang nhà cô Lụa vì sự dữ dằn của mẹ, cô Lụa chính là mẹ thứ hai của cô vậy, Phong Sương còn người cô nữa ở Sà Vằn, cô Hai, người cô này cũng thương Phong Sương vô cùng, nhiều khi giữ cháu lại nuôi cả năm.


Trước năm 75, gia đình cô Hai làm ăn, buôn bán tại Pặc Sề (Pakse), một tỉnh cực Nam của Lào, gần Căm Bốt, nơi những người Việt Nam nói hoàn toàn tiếng Nam. Cô Hai đã quyết định ở lại Lào như nhiều gia đình người Việt khác, cô có một niềm tin mãnh liệt về chủ thuyết cộng sản, cô cùng nhiều người Việt khác đã thờ ảnh sống của Hồ Chí Minh tại nhà; Nhưng rồi cô và mọi người đều thất vọng khi chủ nghĩa cộng sản thật sự được áp dụng tại Lào, nó hoàn toàn không giống những gì các cán bộ Bắc Việt khi xưa đã tuyên truyền.


Công việc làm ăn, chuyển hàng qua biên giới Căm Bốt không còn được suôn sẻ vì đám Khờ me đỏ, cô Hai dọn về Sà Vằn. Phong Sương lớn lên như cỏ hoang, hết tỉnh này sang tỉnh khác, nay cô này, mai cô kia. Nghịch và ăn hàng nhiều hơn đi học, lớn lên trông coi phụ các cô việc buôn bán, một công việc rất bình thường tại Lào, nhưng lại khác thường nơi những xứ khác: Revendre Opium (bán thuốc phiện).


Tuy sống khác tỉnh, hai cô vẫn có sợi dây liên lạc mật thiết, thứ nhất vì tình máu mủ, sau đó, đường dây thuốc phiện thật chặt chẽ, chặt chẽ đúng nghĩa của nó, chứ không phải mong manh như những làn khói thuốc phiện, vì môi hở răng lạnh. Nghĩ thật thương hai cô, hiện giờ với đời sống độc thân khá đầy đủ, Phong Sương thầm nghĩ, hay nhân tiện thử lấy nghỉ hè dài hạn một chuyến xem sao, vả lại số lương tương đối lớn, lại không phải đóng thuế; Nhỡ có gì trục trặc, vẫn còn số tiền bán tiệm để trong trương mục, chắc chẳng có gì đáng ngại.


Nhưng trước hết, có vài chi tiết cần phải hỏi thêm Diana; Người nữ với mười hai ngón tay cùng đôi cánh tay đầy lông măng đen mướt.


 


Chương 2


 


Mùa Ðông 1992.


Lưỡi dao giải phẫu sắc như nước rạch thẳng một đường trên lớp da bụng của một tử thi người da trắng, lưỡi dao kéo dài, kéo dài cho đến hết phần bụng dưới của tử thi rồi dừng lại. Máu từ vết cắt ứa tràn ra trên lớp da xám ngoẹt của tử thi, chảy dài xuống miếng vải nhựa lớn, đọng vũng trên ấy. Lưỡi dao vẫn tiếp tục theo nhịp bàn tay trong chiếc găng tay giải phẫu, thoăn thoắt đưa những vết cắt mỗi lúc một sâu.


Năm phút sau, phần bụng của tử thi đã được mổ banh dưới ánh đèn trắng xanh của một phòng giảo nghiệm tử thi vô thừa nhận của thành phố San Fransisco. Bên ngoài, hai người da trắng, một người ăn mặc rất thanh lịch, mái tóc vàng cắt ngắn, gọn, để lộ ra đôi tai vểnh trông khá buồn cười, nhưng người ấy không lộ vẻ tươi cười chút nào, hắn đang chăm chú dí mũi vào tấm kính cửa phòng để nhìn vào trong, nơi người bác sĩ đang giải phẫu phần bụng của tử thi.


Người còn lại, thiểu não ngồi trên một băng ghế trước cửa phòng. Chiếc quần Jean được cắt bỏ hai ống để nhường chỗ cho những hình ảnh quái dị, đầy mầu sắc và thật khéo léo được xâm đầy hết hai ống chân, chiếc áo T shirt cũng tự nó giới hạn để những hình xâm chạy dài từ cần cổ, chui qua áo, rồi ngoằn ngoèo chạy khắp hai cánh tay, để dừng lại ngay tại hai cườm tay, nơi chiếc còng sắt số tám đang nối liền hai tay lại một. Mái tóc vàng dài được bó túm ra sau, buộc bởi một sợi cao su nhỏ, biến thành một chiếc đuôi ngựa vàng óng. Mái tóc vén ra sau cũng để lộ một đôi tai, nhưng đôi tai này lại hơi khác đôi tai của người đang đứng chăm chú nhìn vào phòng mổ tử thi. Hai con rắn nhỏ bò từ hai vành tai xuống đến đuôi tai, cả hai đều há miệng đớp hai khuyên vàng lủng lẳng nơi trái tai, chừng như muốn nuốt chửng. Bộ ria mép vàng óng thiếu sự vén khéo, cộng thêm những gì trên người hắn đã tạo ngay cho mọi người cái nhìn đầu tiên, hắn là dân lang bạt, kỳ hồ; Một gã giang hồ, dù hắn đang ở trong tình trạng thiểu não với chiếc còng trên hai cườm tay.


-Oh, God. (Trời ơi).

MỚI CẬP NHẬT