Tuesday, April 16, 2024

Vàng Ðen (Kỳ 9)


“Vàng Ðen” là tiểu thuyết của nhà văn Nguyễn Dũng Tiến, được xây dựng trên những tư liệu cùng huyền thoại liên quan tới vùng “Tam Giác Vàng,” một trong những nguồn sản xuất và cung cấp thuốc phiện (“vàng đen”) lớn nhất thế giới. Ngoài việc viết văn, tác giả Nguyễn Dũng Tiến cũng là một trong những người Việt Nam đầu tiên có công gầy dựng vườn cây ăn trái cho người Việt ở xứ người. Ông hiện là chủ nhân vườn cây LA Mimosa Nursery, 6270 East Allston Street, Los Angeles, CA 90022-4546. Tel: (323) 722-4543. Ðược sự cho phép của tác giả, Người Việt hân hạnh giới thiệu tiểu thuyết “Vàng Ðen” trên mục truyện dài của Nhật Báo Người Việt cũng như Người Việt Online.


 


Kỳ 9


 


Sợi dây chưa đứt nhưng cái căng thẳng trong đầu đã chém một nhát thật ngọt xuống con người giang hồ của Ron, cắt đứt hoàn toàn cái cứng cỏi, phong trần của một gã giang hồ.


 Ron đành chịu thua đám này, coi giò cẳng của tụi nó không hung dữ, nhưng thấy rõ là tụi nó dám xuống tay sảng lắm chứ chẳng chơi. Tên F.B.I. đã giữ cứng Ron lại đúng hai ngày, sau khi hắn ép Ron phải bài tiết đến hai lần cùng tháo tung cả chiếc xe của Ron, nhưng không kết quả; Phần Ron cũng không chịu hé môi, nên bắt buộc hắn phải thả. Trên đường lái về nhà, tại ngoại ô thành phố S.F., Ron đã rất cẩn thận nhìn kính chiếu hậu nhiều lần, cũng như bất ngờ làm những cái cua ngược 180 độ để xem mình có bị theo dõi hay không, rõ ràng tụi nó đã bỏ rơi vụ của Ron, tụi nó không theo dõi. F.B.I. đã bỏ, xong không biết tụi nào lại làm mình ngay tại nhà như vầy.


Sau một đêm ngủ thật ngon, Ron làm một ly cà phê cối, dặm thêm vài điếu thuốc, trước khi thò tay vào gỡ nguyên bộ piston của chiếc xe. Tụi F.B.I. đã không ngờ Ron để đầy bạch phiến trong hai ống piston trống. Ðã nhiều lần, Ron để chiếc xe ho xù xụ với sáu piston còn lại chạy từ Seattle về đến S.F. không trở ngại, chuyến này bị cháy cũng tại cái thằng chết tiệt quá tham ăn. Gỡ giàn piston không phải là một trở ngại lớn, vì Ron đã gỡ có đến hai, ba chục lần.


Gói cuối cùng trong bốn gói “trắng” được Ron rút ra khỏi piston, nhẹ nhàng đặt xuống nền xi măng, cạnh ba gói trước. Ron đã bọc từng cái một, thật cẩn thận trong ba lớp giấy nhôm, nhét trong bốn gói cũng bằng nhôm, bên ngoài phủ thêm lớp vaseline để bảo đảm an toàn tuyệt đối cho phẩm chất của món hàng. Chỉ cần đem chúng vào nhà, làm sạch sẽ phần ngoài, gọi cú điện thoại, có đứa sẽ lại trao tiền và đem chúng đi cấp kỳ.


Với tư thế ngồi hai chân dưới gầm xe, Ron phải ngả người ra sau, chống hai tay xuống đất để rút cả cơ thể ra khỏi gầm xe, nhưng đến cả hơn ba mươi giây, Ron cũng chưa thể cục cựa, rõ ràng có đứa nào đó đã dẵm lên hai bàn tay, dưới sức nặng quỷ quái của bàn chân nào đó, Ron cảm thấy xương hai bàn tay như muốn vỡ vụn.


Chưa kịp quay đầu lại, tóc đã bị nắm, một họng súng đã kê ngay vào miệng. Một giọng ồm ồm cất tiếng hỏi:


-Ai giao bạch phiến cho mày?


-Tụi mày là ai?


Một cái tát như trời giáng làm Ron choáng váng mặt mày. Một người đàn bà y phục toàn đen đã đứng sát người Ron tự lúc nào, chính y thị đã nện cho Ron cái tát. Máu giang hồ trong người nổi lên làm Ron không biết sợ, còn chớt nhả:


-Ê, cái tát vừa rồi hơi khá mạnh tay so với một người đàn bà đẹp như cô em.


Một nắm đấm, hai nắm đấm liên tiếp nện vào mặt Ron. Quả thật người đàn bà ấy quá đẹp, nhưng ra tay hơi mạnh. Cái đẹp không cân xứng chút nào với hai cú đấm. Hai mắt Ron muốn nổ ra muôn ngàn con đom đóm.


-Cho nó mù mắt.


Lúc đó Ron mới biết, tụi nó đến ba đứa, con đàn bà là xếp xòng, nhưng vẫn không hiểu sao tụi nó lại lọt vào nhà mình êm thắm như vậy, vào từ lúc nào. Một thằng vẫn dẵm trên tay Ron, đồng thời hai tay xoắn những lọn tóc trên đầu, rồi ghì cứng. Tên còn lại đem cái lỉnh kỉnh đặt ngay trước mặt Ron. Khi ý thức được cái nhọn của hai mũi dùi, cây nhang cháy dở, cùng sự im lặng tỉnh queo của chúng, Ron biết ngay tụi này cũng thứ ngang dọc, dám nói, dám làm. Trong khi cây nhang đang cháy, đầu óc Ron làm việc không ngừng, những mong tìm kế thoát. Cuối cùng Ron đành thua cuộc, tụi này đúng dân nhà nghề, khó qua nổi tụi nó.


-Mày có sẵn sàng khai hết không?


-Anh em muốn biết gì cứ việc hỏi.


-Mày tên Ronald Sanford?


-Ờ, cha mẹ tao đặt như vậy.


-Mày đi lính hai năm ở Việt Nam?


-Ðúng.


-Mày đào ngũ và trốn ở Băng Cốc thêm hai năm nữa, có đúng không?


Sau khi đầu được thả ra bởi đôi tay hộ pháp, Ron nhìn quanh và cảm thấy đỡ sợ. Ron cảm thấy thoải mái hơn khi được nhìn thẳng vào chúng để nói chuyện, tuy chúng nó có đến hai thằng Mỹ trắng to lớn, đeo hai cây tự động bên sườn, cùng một con đàn bà Á đông với đôi mắt thật sắc, đẹp và lạnh. Hiện hai thằng cùng con đàn bà với chiếc váy đen ôm sát đôi chân, vớ đen, đôi giầy cũng đen, hoàn toàn với mầu đen hắc ám, đang làm Ron sợ qua những chi tiết liên quan về quá khứ của Ron.


-Băng nào cung cấp cái trắng cho mày bán?


-Tụi Rồng Vàng.


-Băng Tầu?


-Ðúng, băng Tầu.


-Mày làm ăn coi bộ khấm khá hả? Chuyến này không chừng mày làm đến cả ký lô bạch phiến lận.


-Tụi mày cứ lấy.


Ron đổ lì, mày tao chi tớ luôn với chúng.


-Mày dẫn tụi tao đến gặp tụi nó.


-Tụi nó sẽ thịt tao.


-Mày khỏi lo chuyện đó.


-Nguyên dọc bờ biển Tây Mỹ, có tụi nào chơi trên chân tụi Tầu đâu. Tụi mày hơn cơ nó hả?


-Tụi tao không hơn cơ nhưng đủ sức chơi ngang ngửa, mày không dám dẫn tụi tao đi, vì mày hãy còn thương cho cái túi da bọc thịt hôi hám của mày, vì bây giờ mày đang có tiền, mày vừa thoát khỏi cái quá khứ ăn mày, ăn xin của mày nên mày sợ hả? Còn con chó của mày đâu? Chắc mày đã để nó chết bờ, chết bụi rồi chứ gì?


Thằng con dồn Ron nguyên một hơi làm Ron thật sự ngộp, không iểu tụi này là ai, sao lại biết rõ quá khứ của mình như vậy. ại còn hỏi con chó của mình đâu.


Sau hai năm lẩn trốn quanh quẩn tại Băng Cốc, Ron đã tự động ra rình diện tòa đại sứ Mỹ tại đấy, để được đưa về Mỹ lãnh nguyên ột năm tù vì tội đào ngũ.


Cần sa tràn ngập Việt Nam vào những thập niên 70 đã làm sa lầy Ron cùng không biết bao nhiêu bạn hữu. Lương tháng không đủ, vì càng lúc, cần sa càng không phải là một chất liệu cho Ron đã cơn phê, nhẩy qua cái trắng, Ron cháy túi.

MỚI CẬP NHẬT