Ôi tội hồng phúc! (Kỳ 45)

Trường Giang

Tuấn vui sướng choàng tay ghì chặt Hương vào lòng, thủ thỉ rồi nhẹ nhàng dìu nàng đi về phía thành ban công. Trải rộng trước mắt họ là toàn cảnh của thành phố Montréal thơ mộng dưới ánh nắng hoàng hôn rực rỡ. Những tòa nhà tráng lệ cổ kính lúc ẩn lúc hiện, những con đường ngoằn ngoèo luồn lách giữa những hàng cây xanh ngắt, ngút ngàn đến tận chân trời. Phía xa xa, mặt trời chênh chếch đang chìm dần, phóng những tia nắng đã chuyển sang màu đỏ ối, bịn rịn đổ dài trên nền trời trong xanh rồi lưu luyến tan dần trong mây mờ. Cả bầu không gian huy hoàng trở nên lung linh dưới những ánh đèn mờ ảo, huyền diệu. Một làn gió mát rượi bất chợt thổi đến, mơn trớn ve vuốt trên mái tóc, làn da, như muốn nâng tâm hồn nàng lên cao mãi trong niềm cảm tạ sâu xa đối với Đấng đã vì lòng xót thương vô biên mà tha thứ cho bao nhiêu lầm lạc của nàng…

CHƯƠNG 11: KẺ LẠ MẶT

Ottawa, Ontario… Một tuần sau… Sáng sớm Thứ Bảy…

Ding… Doong… Ding… Doong… Tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi từ phía ngoài. Tuấn vật vờ ngóc đầu dậy, ngáp dài, tiếc rẻ một giấc ngủ ngon. Lộc đã tìm được việc ở Montréal và đã trở về đấy đoàn tụ với vợ. Khôi và Thiện đều đã về Montréal thăm gia đình từ tối qua, riêng Tuấn, vì phải trực điện thoại cả đêm nên vẫn chưa đi được. Giờ này, cả căn hộ vắng tanh, không có ai ngoài Tuấn. Chàng liếc nhanh ra ngoài cửa sổ, làu bàu:

– Quái! Ai đời lại kêu réo vào giờ này…

Tuấn lười nhác vươn vai, dợm đặt lưng xuống giường ngủ tiếp thì hai ba hồi chuông liên tiếp lại tiếp tục réo rắt liên hồi. Bước thấp bước cao, chàng nghiêng ngả đi ra như gã say rượu. Lờ mờ hiện ra trước ô kính bé tí là một phụ nữ Á Đông, vai đeo túi xách, tay đẩy một chiếc hành lý be bé màu đen. Lại là bọn người đi khuyến mãi thương mại chứ gì! Chàng thầm nhủ, đoạn xoay gót, dợm bước trở vào.

– Cốc! Cốc! Cốc! Anh Tuấn ơi! Mở cửa cho em với!

Tiếng gõ cửa dồn dập và tiếng kêu ơi ới lại từ ngoài vọng vào. Cực chẳng đã, Tuấn đành mở hé cửa, không buồn ngó xem là ai, thờ ơ nói vọng ra với giọng khô khốc:

– Xin lỗi! Tuấn đây. Cô là ai? Tìm tôi có việc gì?

Trái với bộ mặt lãnh đạm, không chút biểu hiện hiếu khách nào của Tuấn, cô gái lạ vồn vã chào hỏi bằng một giọng Bắc thật êm ái, ngọt ngào:

– Anh là Tuấn hở? Kiều Diễm đây!

Vừa nghe đến hai chữ “Kiều Diễm,” cái đầu lùng bùng vẫn còn ngái ngủ của Tuấn đương nhiên chỉ nghĩ đến em gái kế của chàng đang ở bên Mỹ. Chàng bàng hoàng kinh ngạc ngóc đầu hẳn ra ngoài. Lúc này, chàng mới chịu khó chăm chú quan sát kẻ đối diện từ đầu đến chân. Đấy là một thanh nữ trẻ trung, chỉ độ tuổi đôi mươi, đẹp sắc sảo, đẹp mỹ miều như người mẫu từ khuôn mặt cho đến vóc dáng. Suối tóc xoăn nhẹ, lượn sóng, buông lơi xuống đôi vai trần nom thật quyến rũ. Nước da trắng hồng mịn màng không tì vết, đôi mắt đen nhánh đầy huyền bí dưới hàng mi dài sắc nét, sóng mũi cao, thanh lịch cùng đôi môi mọng đỏ lúc nào cũng cong cong như nũng nịu, dỗi hờn, đặc biệt… khiêu khích phái mày râu, khiến các đấng hễ nhìn vào là chỉ muốn… cắn cho một phát. Cô nàng yểu điệu trong chiếc áo thun sát nách cổ rộng bó sát thân hình đầy đặn với ba vòng đo rất chuẩn và chiếc váy xòe ngắn mềm mại, kín đáo phô bày những đường cong tuyệt mỹ thấp thoáng bên trong. Chàng thảng thốt kêu lên:

– Kiều Diễm? Tôi chỉ biết có mỗi Kiều Diễm là em gái tôi ở bên Mỹ. Cô là ai thế?

(Còn tiếp)