Ôi tội hồng phúc! (Kỳ 83)

Trường Giang

Đến lúc ấy, Diễm vội vơ hết đồ đạc cho vào túi xách, sà lại ngồi sát bên Tuấn, giọng chan chứa tình cảm:

– Anh muốn biết lắm ư?

Tuấn khinh khỉnh quay đi, né tránh tia nhìn nồng nàn ánh lên từ đáy mắt thăm thẳm đầy tình ý của Diễm. Chàng sốt ruột đấm tay lên thành ghế, giận dữ hỏi như quát vào mặt nàng:

– Nói đi! Vì sao cô nhất định phải chen chân vào giữa, chia rẽ tôi với Quỳnh Hương?

Diễm khẽ đong đưa hàng mi cong vút, hé lộ đôi đồng tử tròn trĩnh xinh đẹp chứa đựng một trời yêu thương nồng thắm. Nàng ghé tai Tuấn, buông nhẹ thanh âm một cách trìu mến thiết tha:

– Bởi vì… em… yêu anh.

– Em yêu anh?

Nhếch đôi môi héo hắt lập lại câu nói của Diễm một cách giễu cợt, Tuấn khật khưỡng đeo kính vào. Đúng là không có nỗi khổ nào giống nỗi khổ nào. Yêu là khổ thì đã đành mà vô duyên vô cớ “bị yêu” lại còn khổ gấp vạn lần. Buột mồm cười nghiêng ngả như một kẻ điên rồ, chàng xiêu vẹo bước trở ra ô tô. Tiếp theo là tiếng cửa xe đóng sầm lại chát chúa. Diễm hốt hoảng lao theo Tuấn nhưng đã quá muộn. Chàng đã vọt xe mất dạng từ lúc nào. Diễm lảo đảo khuỵu xuống ngay vệ đường. Trong khoảnh khắc, chiếc mặt nạ kiêu hãnh hiếu thắng bị lột khỏi gương mặt tuyệt đẹp, nhường chỗ cho vẻ cùng quẫn đến hoang dã cuồng dại. Nàng bẽ bàng bưng mặt, không ngừng thổn thức thì thào:

– Tuấn ơi! Em yêu anh. Em yêu anh thật mà…

Montréal, Québec… Tối hôm ấy…

Tùng đưa Hương về đến tận nhà, nàng vẫn vật vờ nửa tỉnh nửa mê. Thế là chàng lại tất tả đưa nàng vào bệnh viện cấp cứu. Thủ tục giấy tờ vừa xong, nàng cũng bắt đầu tỉnh lại, tuy hãy còn choáng váng, mệt mỏi. Uể oải tựa lưng vào thành ghế, chàng bỗng nghe thỏ thẻ bên tai một thanh âm êm dịu:

– Chào anh Tùng! Anh bệnh gì mà phải vào Khoa Cấp Cứu thế?

Hóa ra là Duyên, con gái của ông bà Thắng, bạn thân của cha mẹ Tùng, đang ngồi ở hàng ghế đối diện. Chỉ tay về phía Hương bên cạnh, Tùng đáp với giọng lãnh đạm, không vồn vã cho lắm:

– Chào Duyên! Anh chỉ giúp đưa cô học trò không được khỏe đến đây…

Nói rồi, Tùng bình thản mở quyển sách giáo khoa cầm trên tay. Bỗng sực nhớ là chưa hỏi han gì đến Duyên, chàng miễn cưỡng gập sách, gượng hỏi cho có lệ:

– Duyên cũng có vấn đề sức khỏe à?

– Em vô ý vấp ngã, bị trật gân nên bố đưa em vào đây. Bác sĩ vừa mới băng bó và đưa cho em cặp nạng này để đi tạm nhưng khi nãy, công ty nhắn bố em vào sửa máy gấp nên em phải ngồi đây chờ bố đến đón…

Bấy giờ Tùng mới chú ý đến bàn chân quấn băng trắng xóa của Duyên và cặp nạng gác kế cạnh. Hỏi thăm qua loa thêm vài câu cho phải phép xã giao, chàng khách sáo cáo lỗi, đoạn cắm cúi đọc sách. Thái độ bàng quan ơ hờ của chàng không khỏi làm Duyên cảm thấy hụt hẫng. Nửa năm nay, cả hai gia đình đều cố gắng vun vén cho đôi trẻ bằng những chuyến đi chơi dã ngoại hay những buổi họp mặt thân tình. Thế mà chàng cứ lửng lơ con cá vàng, mặc cho nàng đã nhiều lần khéo léo nhấp nháy đèn xanh.

(Còn tiếp)