Hồng Vân chưa thành người vô cảm

Ngô Nhân Dụng

Cô Hồng Vân đã nói sự thật, một sự thật làm chấn động cả chế độ Cộng Sản ở Việt Nam. Hồng Vân đã trở thành một người “của nhân dân” kể từ giây phút cô viết lên sự thật này, ngày 3 Tháng Chín, 2017 tại thành phố Yokohama, Nhật Bản.

Nguyên văn lời cô viết trong facebook: “Người dân Nhật Bản được hưởng chế độ an sinh, tuyệt vời nhất. Chỉ thương người dân Việt Nam mình được hưởng toàn những điều giả dối… mà khủng khiếp nhất là thuốc chữa bệnh giả.”

Tất nhiên, nếu dùng lý trí phân tích đầy đủ hơn thì nhiều người sẽ dè dặt không hoàn toàn đồng ý với Hồng Vân, khi nhận xét Nhật Bản là “nhất thế giới” về an sinh xã hội. Dân chúng những quốc gia Bắc Âu vẫn thương hại phụ nữ Nhật, trong thực tế còn chưa được hoàn toàn “bình đẳng” với đàn ông. Các nhà nghiên cứu chính trị ở Pháp, Ðức, Mỹ, có thể tự hào là chế độ ở nước họ nhiều phần dân chủ tự do hơn nước Nhật. Dân Nhật Bản chắc không bao giờ bầu một người như các ông Obama, Trump, hay Macron lên lãnh đạo quốc gia. Vì hệ thống chính trị nước họ quá cứng nhắc, không cho phép cử tri có những phút “bốc đồng,” từ chối giới lãnh đạo cố hữu để chọn các ứng cử viên “bất thường,” như dân Mỹ, dân Pháp đã làm.

Nhưng cô Hồng Vân, 51 tuổi, sống ở Việt Nam và không nghiên cứu các chế độ chính trị; cô chỉ là một diễn viên, một nhà tổ chức, kinh doanh, làm “bầu sô” (show) trong sân khấu kịch Phú Nhuận. May mắn, cô chưa trở thành một người vô cảm. Chính vì vậy, những lời cô viết càng “Thật tình! Thật lòng!” xuất phát từ cảm xúc chân thành, không chịu ảnh hưởng của các định kiến chính trị. Ðối với một người sống nửa thế kỷ ở Việt Nam thì, quả thật, thấy người dân Nhật sống đã là “nhất” rồi.

Hồng Vân thốt lên: “Chỉ thương người dân Việt Nam mình được hưởng toàn những điều giả dối…” là hoàn toàn thành thật với chính mình.

Tuy nêu lên một thí dụ, “khủng khiếp nhất là thuốc chữa bệnh giả,” nhưng cô Hồng Vân không bàn về hàng hóa giả. Cô không nói “thương người dân Việt Nam mình” phải mua hàng giả mạo. Cô dùng một động từ tổng quát, trừu tượng, “hưởng.” Hưởng, không phải chỉ là mua thuốc hay mua máy điện tử! Nói “Hưởng” là nói về tất cả những thứ mình “hưởng!” Hơn nữa, cô lại dùng danh từ tổng quát, trừu tượng “Những điều…” Rõ ràng, cô nói về tất cả cuộc sống, tất cả xã hội Việt Nam!

Dân mình chỉ “hưởng toàn những điều giả dối.” Trong đó có những “nhà thương” thành “nhà ghét;” các thầy thuốc chỉ lo moi tiền của bệnh nhân; những thầy giáo, cô giáo phải lo lắng kiếm tiền cha mẹ học trò; những nhà thầu xây đập, dựng cầu chưa dùng đã sập đổ; tòa án không bảo vệ công lý; một chế độ độc tài chuyên chế tự xưng là dân chủ. Ngay cả một đảng tự xưng là Cộng Sản cũng chỉ tập làm tư bản, một thứ tư bản hoang dã khi thể chế dân chủ chưa thành hình. Ðó là một bản cáo trạng dành cho chế độ gian dối của Cộng Sản Việt Nam!

Ðảng Cộng Sản phải thấy đau! Nhưng đau mà không thể cãi được, vì những điều Hồng Vân nói ra ai cũng thấy rồi hết rồi. Ai cũng nghĩ như cô, mà không dám nói!

Ðảng Cộng Sản chỉ còn một cách đối phó với Hồng Vân là cho công an đe dọa sinh mạng và tài sản của cô và gia đình cô; rồi sai lũ bồi bút tấn công cô tới tấp!

Một tuần sau, ngày 10 Tháng Chín, khi đã về nước và nghe bọn bồi bút “dư luận viên” đang chửi cô trên các trang mạng xã hội, Hồng Vân viết tiếp, để chia sẻ cùng những đồng bào và khán giả ái mộ còn chưa vô cảm: “Hỉ-Nộ-Ái-Ố là những yếu tố cần và đủ để chứng minh rằng người đó chưa bị vô cảm, còn biết đau đớn và giận dữ với những việc xảy ra xung quanh mình.” Là một người chưa vô cảm cho nên phải đau đớn trước cảnh khắp nước dân oan mất đất, cảnh ngư dân mất nghiệp vì rác độc Formosa; còn nổi giận vì bè lũ tham quan đồng lõa với tư bản trong nước và ngoại quốc bóc lột đồng bào mình!

Hồng Vân phát nguyện: “Tôi yêu biết bao nhiêu mảnh đất hình chữ S nơi tôi được sinh ra và lớn lên. Từng ngày, từng ngày, bằng hết sức của mình tôi muốn làm cho nơi ấy tốt đẹp hơn và mọi người ở đấy đều hạnh phúc…” Và cô “xin cảm ơn các bạn, những con người vẫn còn đủ Hỉ-Nộ-Ái-Ố và đang đồng hành cùng Vân, hứa với nhau nhé đừng để mình trở thành người vô cảm.”

Những bồi bút đã được trả tiền để sống vô cảm nhất loạt chỉ trích Hồng Vân là người “vô ơn!” Một bồi bút đã nhắc lại thành ngữ: “Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo” để đả kích Hồng Vân nói sự thật về cả xã hội chỉ được “hưởng toàn những điều giả dối.”

Dư luận viên này vẫn suy nghĩ theo lời mà trước đây nửa thế kỷ ai cũng phải nói thuộc lòng: “Nhờ ơn đảng!” Anh ta tự coi mình là con, đảng Cộng Sản là bố; nhìn mình như con chó, đảng là chủ. Nhưng 90 triệu dân Việt Nam biết sự thật: Ngược lại, dân mình đang là nạn nhân của một lũ “cướp ngày” đã 70 năm nay! Không ai tự nghĩ mình là chó hết!

Một độc giả Người Việt đã biện hộ cho Hồng Vân: “Hồng Vân tự bỏ sức lực ra diễn xuất chứ chính quyền có bỏ tiền ra nuôi đâu mà nói là ‘ăn cơm chính quyền, rồi vong ơn?’ Ai nói ra câu nói đó ra mà không suy nghĩ, khác nào là đầu người óc heo!”

Ðảng và nhà nước Cộng Sản đã tặng cho Hồng Vân danh hiệu “Nghệ Sĩ Nhân Dân,” sau khi cô đã thành công. Cô phải gia nhập đảng Cộng Sản vì ai sống trong những nước Cuba, Trung Cộng, Việt Nam đều biết rằng đó là một bậc thang “nghề nghiệp” phải bước qua, không có cách nào khác. Nhưng ai cũng nhớ nghệ sĩ cải lương Út Bạch Lan, trước khi qua đời, đã nói rằng bà “không cần những danh hiệu do nhà nước phong tặng.”

Một độc giả Người Việt viết: “Trước Hồng Vân, ông Thành Lộc, một nghệ sĩ kịch nghệ khác của Sài Gòn có danh hiệu Nghệ Sĩ Ưu Tú, cũng gây tranh luận trên mạng xã hội vì những phát ngôn ‘nói thẳng’ của ông về thực trạng xã hội Việt Nam.” Một vị khác kể thêm: “Nguyễn Phước Bảo Thức, chị Hồng Vân và anh Thành Lộc là những người can đảm nhất giới văn nghệ sĩ.” Ðộc giả Ny To ca ngợi: “Dám nói lên sự thật thì mới xứng đáng là nghệ sĩ của nhân dân,…”

Khi viết người Việt Nam phải sống với “toàn những điều giả dối,” Hồng Vân chưa thể nói đủ chi tiết. Trên Facebook của Người Việt Online, một độc giả đã dẫn lời một đảng viên Cộng Sản thức tỉnh, nói rõ hơn nhiều.

Ông Lê Minh Ðức nhìn lại cuộc chiến “chống Mỹ cứu nước” của đảng Cộng Sản: “Thế mà tất cả những gì ta hy sinh cho cuộc chiến 20 năm máu lửa đó, trong phút chốc bỗng biến thành trò cười rẻ tiền. Chủ nghĩa Cộng Sản sụp tan thành mây khói. Nay ta quay lại cầu xin nó (Mỹ), theo đuôi nó xây dựng chủ nghĩa tư bản, năn nỉ nó công nhận ta là kinh tế thị trường…. Hóa ra những gì ta làm trong quá khứ đều sai, đều ngu muội, đều vì ta có tầm nhìn không quá lũy tre làng.”

Mời độc giả xem Điểm tin buổi sáng Thứ Ba, ngày 12 tháng 9 năm 2017

Ðó có phải là cảnh tượng “toàn những điều giả dối” như Hồng Vân thốt lên trong lúc sống thành thật với chính mình hay không?

Lê Minh Ðức thêm nhiều chi tiết về những gì xẩy ra trong thời chiến: “…ta giết chính đồng bào ta, ta trói đồng bào ta như trói gà, rồi ta chặt đồng bào ta làm ba khúc sau vườn. Ta dùng cuốc đập đồng bào ta vỡ sọ. Ta chôn sống đồng bào ta sau khi bắt chính họ đào huyệt… Ta tuyệt đối không nhắc lại chuyện đó. Ta tuyệt đối tìm cách quên rằng thằng đàn anh Trung Quốc đã giết đồng bào ta còn tệ hơn giết chó, máu chảy thành sông ở biên giới phía Bắc. Và ta vẫn tiếp tục thờ lạy nó.”

Và tự hỏi: “Ta là ai? Ta là đảng Cộng Sản Việt Nam. Ta là thứ cặn bã của dân tộc này. Ta là thứ mọi rợ đạo đức giả.”

Trong thời gian tới, Hồng Vân sẽ chịu nhiều áp lực, cô sẽ phải xóa bỏ những lời lên án chế độ trên trang Facebook của cô. Cô có thể còn phải xin lỗi, phải “nói lại,” phải làm nhiều điều trái với lương tâm của cô. Nhưng ai cũng biết, những hành động đó chỉ minh chứng cho một sự thật mà Hồng Vân đã vạch trần, “dân mình phải sống toàn những điều giả dối!” Chúng ta có thể thông cảm với hoàn cảnh của cô!