Wednesday, April 24, 2024

Tâm tình người tù ‘cải tạo’ – thơ Nguyễn Ðăng

Thơ của Nguyễn Ðăng

Cuộc chiến Vệ Quốc càng hung hãn
Ðồng minh mình lại nản bỏ đi
Thân nam nhi sống thác sá gì
Nhưng phương tiện lấy gì chiến đấu

Ta cô thế giặc càng hỗn ẩu
Giặc cúi mình tranh đấu cho người
Mặc Nga Tàu hống hách chê cười
Miễn còn đảng, còn người, phương tiện

Cướp dân mình dâng hiến cho Tàu
Việt Nam mình, ôi thật thương đau
Năm ngàn năm, lịch sử anh hào
Bỗng phút chốc rơi vào thảm não

Hai Bảy, Tháng Tư, năm Ất Mão
Tôi còn nghe Tướng Ðảo tâm tình
Giữ Long An bảo vệ dân mình
Miền Tây cố thủ định quân binh

Bỗng Khoa Nam thình lình tự sát
Thế quân mình tan nát phủi tay
Ba Mươi, Tháng Tư, Trời an bài
Bao thảm cảnh từ nay xuất hiện

Tìm tự do người người vượt biển
Kẻ băng rừng, nguy hiểm xá chi
Người ở lại, khác gì địa ngục
Tôi và bao người mặc quân phục

Phải vào tù “cải tạo” được thân
Hai mươi năm chiến đấu ân cầu
Dù tấc đất không một lần thất thoát
Nay vào tù tan nát tâm bào

Tai vẫn nghe Tướng Đảo hôm nào
Cố giữ mạng anh hào phục quốc
Khi đi tù, giã từ thân thuộc
Nhìn vợ con, thắt ruột tâm bào

Cha mẹ già cám cảnh xiết bao
Tình cảm đó khắc vào tâm khảm
Bao nhục hình can đảm vượt qua
Bỗng một hôm lệ đổ nhạt nhòa

Gặp cô em quê nhà “cải tạo”
Thân sạm nắng vì bao dày xéo
Quần tả tơi, áo nát trên người
Trời đất ơi, khổ thế em ơi!!!

Nhi nữ phải được người yêu đãi
Thế mà em lại phải thế này
Lòng tự trách, càng ngày nặng tủi. (Nguyễn Ðăng)

Video: Tin Trong Ngày Mới Cập Nhật

Copyright © 2018, Người Việt Daily News

Lưu ý: Để mở âm thanh, xin bấm vào nút muted icon imagephía góc phải bên dưới của khung video.

MỚI CẬP NHẬT