Friday, April 19, 2024

Vàng Ðen (Kỳ 23)


Kỳ 23


 


Ba giờ sáng tại tam biên giới. Sương mù từng giải, từng giải, như những giải ngân hà, luân chuyển nhau che kín cả núi rừng bởi những cơn gió gai gai lạnh. Phảng phất vài tiếng hoẵng nhép buồn bên khe suối nhỏ.


“Anh Hai, anh Hai, có điện từ Mỹ sang.”


Tiếng nói nhẹ kèm theo tiếng gõ cửa cũng thật nhẹ, vẫn đủ làm Khun Sa tỉnh giấc.


“Gì vậy?”


“Có điện từ Mỹ qua, tôi nghĩ quan trọng nên đành đánh thức anh Hai dậy.”


Bức điện văn chỉ vỏn vẹn vài hàng.


“Biện lý J.B. có ngân khoản mới. C.I.A. dùng Lính đánh thuê Việt Nam để tấn công. Cẩn thận.”


Bên dưới ký vỏn vẹn chữ “D”.


“Tình hình ở Phòng Sa Lỳ (Phong Saly) có yên không?”


“Thưa anh, từ hôm tụi lính Miến Ðiện rút đi cho đến giờ, tôi thấy mọi mặt đều yên. Tôi đã cho ba đại đội rà nát hết, từ Tuchinlec kéo rà xuống Ðông Nam. Không có bóng đứa nào hết.”


“Còn tụi Thái?”


“Tôi chưa kịp nói với anh tối hôm qua. Tôi đã đốn thằng Thái y sản Nachuan rồi.”


“Tốt, anh làm gì mấy đứa em thắt bím của nó?”


“Tôi thâu nhận hết, khoảng hai trung đội.”


“Tôi đề nghị với anh, nên cho người của mình đi kèm với tụi thắt bím đó. Phục kích vài tiểu đội lính Thái, sau này tụi nó không dám trở mặt với mình, vì tụi nó sẽ không còn đường về. Nhưng nhớ phải để vài thằng lính Thái còn sống, để nó còn rêu rao Thái y sản đánh nó.”


“Tôi làm ngay. Xin lỗi phá giấc ngủ của anh…”


“Cũng gần sáng rồi, anh nói tụi nhỏ làm cà phê, tôi cần bàn với anh vài chuyện luôn thể.”


Nửa tiếng sau, khi Khun Sa bước vào phòng khách với một bộ âu phục mầu xám nhạt, thật thẳng nếp, hợp thời trang, mùi cà phê đã ngào ngạt tỏa khắp.


“Cà phê rang hơi quá lửa làm thuốc phiện mất mùi thơm.”


Khun Sa nhăn mặt sau khi nhấp ngụm cà phê đầu tiên.


“Tôi cho tụi nó làm cái khác.”


“Thôi, không cần. Dặn tụi nhỏ dưới bếp lần sau phải cẩn thận.”


Tụi nhỏ ở dưới bếp của Khun Sa đã cố hết sức cẩn thận, nhưng vẫn chưa thể nào thỏa mãn được cái ăn uống vô cùng tinh vi của người chủ. Cả bàn tiệc gật gù khen những món ăn ngon, chỉ một mình ông chủ Khun Sa khều người bếp chính đến, nói nhỏ vài câu. Món ăn đó được chế biến lại cấp kỳ và chắc chắn phải ngon hơn với sự chỉ điểm, rỉ tai của chính Khun Sa.


Tách cà phê Khun Sa đang uống quả có hơi quá lửa khi rang. Người bếp chính đã trần thân lựa lại những hột cà phê lớn, già, chín đỏ từ những hột cà phê chín. Gần năm tiếng đồng hồ để rang, hoàn toàn với than từ củi rừng. Khi hột đã đen giòn, thêm vào chút tinh phiến, cả nhà bếp sẽ thơm lừng. Kẻ lạ mặt chưa bao giờ biết thuốc phiện trong đời, vô tình bước vào bếp lúc đó, không chừng sẽ say bổ chửng cả tuần. Dặm thêm chút bơ, tóm vài cái mo cau khô nhét vào than để xông cho mẻ cà phê thêm hương vị, đồng thời nhờ khói của mo cau, cà phê sẽ giữ được hương vị lâu hơn. Có lẽ tách cà phê Khun Sa chê quá lửa cũng không sai. Người bếp chính đã hơi quá tay khi thêm những miếng mo cau quá dầy.


“Anh biết gì về tụi đánh thuê Việt Nam?”


“Tôi biết lờ mờ, chỉ biết tụi nó được chỉ huy bởi một cựu trung tá biệt kích dù của cộng hòa Việt Nam trước kia. Tụi nó hoạt động ra sao, tôi không rành lắm.”


“Tụi đó mới thật sự là thứ dữ. Anh nên coi chừng mạn đông của mình. Tăng cường thêm tụi nhỏ đi tuần. Tụi này, thuộc loại nhà nghề, chuyên môn nhẩy toán. Không thể coi thường.”


“Tôi sẽ lo ngay việc tăng cường. Tôi đã dứt điểm hết những đường giây thuốc phiện tại Cao Bằng và Lai Châu rồi.”


Khun Sa khẽ cau mày.


“Mình đâu đủ người lo chuyện đó. Trăm người bán, vạn người mua.”


“Không được anh Hai, tất cả mọi đường dây nhỏ sẽ vô tình phá hoại hàng của mình. Lại nữa, tôi muốn tụi buôn nhỏ phải gom về cùng một đầu mối.”


“Cũng được, nhưng anh nên nhớ, mình có miếng cơm, tụi nó có miếng cháo. Mình nên dùng tình cảm để chúng nó tự động đến với mình thì hay hơn. Trong mọi trường hợp, dưới áp lực của lính Miến và lính Thái, tụi nó sẽ ngả theo mình để nhờ cậy thế lực đường rừng. À, còn con mụ Lụa định trốn qua Thái, dạo này chuyển hàng có khá không?”


“Ðược, thưa anh, mấy năm nay, mọi việc, mụ ấy bàn giao hết cho con nhỏ cháu từ Mỹ về, Dạo này con nhỏ đó quậy dữ lắm.”


“Conchita?”


“Dạ đúng, con nhỏ đó muốn mở rộng đường dây về đến Nam Việt Nam.”


“Mụ ấy có thể làm được, trước kia mụ ấy đã chuyển thuốc phiện cùng vàng lậu về hàng tuần cho tướng tá của thời cộng hòa. Có thêm cô cháu, tôi nghĩ mụ ấy dư sức qua cầu. À này, Conchita còn có tên Việt Nam là gì nhỉ?”


“Tôi nhớ đâu như Phong… à, Phong Sương.”


“Tôi có thiện cảm rất nhiều với người đàn bà đó. Rất tháo vát và thông minh. Có lẽ vì vậy bên Mỹ mới gởi cô ta về đây. Anh lưu ý giúp đỡ cô ta, mở mang thêm về phía Nam Việt Nam.”


“Dạ được, thưa anh.”

MỚI CẬP NHẬT