Thơ Thành Tôn

Hồi âm

Ngày anh đi, tôi vẫn còn bé dại
chỉ biết cười thôi, dù buổi chia ly
nhưng vẫn nhớ, khi thuyền nan quay lái
dòng sông xanh dậy sóng tiễn người đi
anh say hải hồ, tôi mê học hỏi
tình cảm chúng mình nào đã… tàn phai
lời tiếc thương anh nhắn về thăm hỏi
bắt trí tôi ôn lại tháng năm dài
ừ nhỉ, ngày xưa, cái gì lưu luyến
dòng sông xanh. Trăng thắm. Lũy tre làng
bến nước đò ngoan, núi chờ mây quyện
pháo đỏ, rượu nồng… Giỗ, Tết xênh xang
tất cả ngày xưa, chừ là kỷ niệm
bến Trâu Dầm, cầu Bà Ðội… tang thương!
vì bởi thời gian một lòng quyết chiếm
cả chúng mình, cả bướm, cả muông chim
nào Bích, nào Ngân, nào Hà, nào Tố
đã không còn vết tích của ngày xanh
mà lại Ngọc Bích, Thu Hà… rất ngộ
đang bôn ba trên mấy nẻo kinh thành
và những Ðào tong, Thi gầy, Hải móm
cũng lên đường dẹp loạn giữ quê hương
như anh biết tre tàn măng sẽ nhóm
câu hát: à ơi… vẫn quyện trong sương
chưa rượu tao phùng đã nhiều ngây ngất
khi ngày xưa sống dậy ở trong tôi
tiếng hát ru con, ru tình thứ nhất
tiếng quê hương hay tiếng nói cuộc đời
tôi phục tài anh, ngày xưa, còn nhớ
và mối tình gắn bó với quê làng
muốn ngỏ đôi lời, nhưng sao vẫn ngại
anh có buồn khi người ấy sang ngang?


Nói với con gái

1.
Con thức dậy cùng con chim sẻ non
hé mồm trên mái hiên
Con nhện rề rà chăng lưới
dưới chiếc nôi đung đưa
Bóng tối thẹn thùng giấu mặt
Nước đái con tinh khiết chan hòa
Con thức dậy
cùng lúc con mèo thì thầm cùng con chuột nhắt
Con chó con đùa bỡn với chiếc đũa bếp
Bà nội đang vo nước gạo
trong xanh vào lòng thau trắng
Mẹ nhóm đốm lửa hồng
cho một ngày rực rỡ.

2.
Con thức dậy với đôi mắt dịu dàng
của tuổi thơ cha không có
Ðôi má mũm mĩm của ấu thời mẹ đánh rơi
đôi môi hồng hào ngọt dịu
của thiên thần bỏ quên đêm hợp cẩn
đôi tay hào hoa vẽ vào chân không
vùng trời ảo tưởng
đôi chân son thì thào gió sớm
Con thức dậy và nằm đó cùng mặt trời
Con hãy khóc lên cùng với ngày rạng rỡ
Con hãy cười cùng ánh sáng ngụy hình
hãy khóc, hãy cười cùng bà, cùng mẹ đi con.

3.
Cha cũng thức dậy trên chiếc giường
đung đưa của bệnh xá
Trong khi những người bạn
chuyền tay cây súng lạnh vọng canh ngoài
Ðúng lúc tiếng súng ì ầm cùng với đất
Cha thức dậy cùng quê hương ta
chan hòa máu đỏ.

4.
Con thức dậy cùng cha
Thức dậy cùng cha
Thức dậy để quê hương ta cùng thức.


Nói với cô bé ngồi quán
(Tặng các bạn hội quán: Ðán, Lâm, Danh)

Vào đây, ghế quạnh, khuya người
Quán như địa phủ, nhạc đời nhân gian
Quầy trơ, mắt bé ngỡ ngàng
Thuyền ai đổ bến, lòng nàng bâng khuâng
Hồn ta trải gió đầy sân
Tình ta, mây cũng mấy lần thu nao
Vào đây bàn nhẵn, câu chào
Quen như thân thể, lạ nào chén ly
Ðời nhau, khói thuốc quên đi
Bên tai cổ nhạc lầm lỳ canh tân
Trên kia dáng bé tần ngần
Lời yêu chậm nói, tình gần tay trao
Vào đây đèn đủ hanh hao
Bóng ai theo đến kẻ nào quay lui
Cuối đời trên chén ly, khuya
Mắt nhau một hướng, tình chia mấy trùng
Ngồi thầm, góc quán mông lung
Xa nghe lời kẻ, gần chùng dáng ai
Vào đây nhạc đĩa đầy vai
Vòng quay nhịp lặp, kim mài giọng quen
Mòn hao sợi tóc trăm năm
Khuya, mưng máu chậm. Tình, bầm tim mau
Ngậm lòng, quán vắng, ơn nhau
Ly trơ ghế nóng, bé chau mắt nhìn
Vào đây như một đức tin
Khói tan đốm thuốc, đời vin tay nào
Miệng cười kín nụ lao đao
Tình chia nghĩa sớt, câu chào riêng ai
Trách gì ý lỡ, lời sai
Cho nhau góc quán đêm dài dung thân
Thôi em trả đó tình gần
Ta xin bóng chiếc, đời cần nhau, đâu?
Vào đây, ghế quạnh, khuya nhàu
Tình như cổ tích đời sau kể thầm.

(Nguồn: Thơ Tình Miền Nam.Thư Quán Bản Thảo 2008, qua Tran Yen Hoa, [email protected])