Thơ Trần Vấn Lệ

Đường Sách Sài Gòn

Em đi đâu vậy em? – Dạ, em ra đường sách!
Cô bé cười bằng mắt, đưa tay chỉ xa xa…

Cô em như cành hoa /bước đi trên lề phố.
Em làm tôi bỡ ngỡ: Đường Thi Sách chớ gì?
Trước mặt tôi, em đi. Sau chân em, tôi bước.
Tôi nhủ lòng mình được /thấy một con đường vui…

Tôi nhủ tôi,thế rồi /mình thấy con-đường-sách.
Sách chao ôi là sách /trưng bày như…chợ giời!
Tôi thốt giống như người.. sinh ra từ Hà Nội.
Kìa dòng người như suối/quanh co dưới hàng cây…

Nguyễn Văn Bình,ô hay!Không phải đường Thi Sách.
Đường… con đường bán sách. Đường.. con đường mới toanh!
Chuông nhà thờ vang vang.Giáo đường ở gần đó.
Bưu điện ngay đầu phố, ai gửi thư thì vào…

Con đường sách ồn ào/tiếng chào, lời cảm tạ.
Sách xếp chồng như lá /lá phẳng phiu, gọn gàng…
Có người rất vội vàng, mua sách rồi đi khuất.
Có nhiều em cười ngất/xem tranh trong sách, vui!

Cô em đâu mất rồi? Người càng đông,từng lúc.
Hôm nay là Chúa Nhật, lễ nhà thờ vừa tan…
Tôi nhìn sách xếp hàng.Tôi mua sách một cuốn.
Tôi nhập làn sóng lượn…tìm cô em cười duyên…



Khi Tôi Thức Dậy

Quê người cỏ lợt màu sương
Đường đi thêm một bước đường một đau!
Nguyễn Du

Khi tôi thức dậy, điều tôi nhớ/
là gửi về em: Chúc ngủ ngon!
Đây sáng, đó chiều, đêm sắp xuống;
tôi thì ngày mới… mặt trời lên!

Em trách sao tôi chẳng đổi lời,
lần đầu em nhận thì em vui.
Lần sau em nhận, lòng phơi phới;
nhận mãi… em nghe có ngậm ngùi!

Tôi nói gì hơn khi cuộc sống/
trầm ngâm-phẳng lặng, mỗi ngày qua?
Điều ta mong muốn đời thay đổi…
mà ước mơ nào cũng thật xa!

Phan Bội Châu xưa có nói rằng:
“Nước bốn ngàn năm chưa thức tỉnh,
dân bao nhiêu triệu vẫn còn mê!”
Vĩ nhân… xưa cũng hai chân bước,
cỏ lợt sương nhòa một cõi quê!

Hiếm có Bà Trưng hay Triệu Ẩu,
hiếm hoi Thường Kiệt, Tô Hiến Thành…
Những người đó đã thân tro bụi…
những kẻ sau còn đi kiếm danh!

Danh là hư ảo, thân hư ảo.
Một thế gian bay mấy sắc cờ?
Mình gọi năm châu đoàn kết lại…
ba ngàn biển một nguyệt bơ vơ!

Này em, ngủ nhé,đêm đang xuống,
anh một ngày thêm chỉ có lòng:
Lòng nhớ, lòng thương quê quán cũ.
Lòng như sương khói hiện trên sông!


Trái Tim Tôi Đang Đập

Trái tim tôi đang đang đập, tôi đang nhớ về em.
Tôi lắng nghe tiếng tim.Tôi lắng nghe em thở…

Em à, em kẻ ở, nghĩa là… anh-người-đi.
Chúng ta có còn chi ngoài những tiếng tim đập?
Có khi là dồn dập. Có khi như dập dồn.
Tiếng,không phải tiếng ồn của máy con tàu nổ…

Tiếng đập, ôi tiếng vỡ của núi sông một thời!
Tiếng,không phải tiếng cười, nhiều khi như tiếng khóc!
Em ơi,đời hạnh phúc chỉ là những trang thơ!
Sống, ai cũng ước mơ, chết là buông xuôi hết!

Ôi chao cái chữ chết khác nào lá vàng rơi?
Em ở đó,một nơi,anh người đi…mấy chỗ?
Chỗ nào duyên buộc nợ? Chỗ nào nợ buộc duyên?
Sống, sống để mà quên… nhiều khi mình buồn quá!

Em, em là tất cả yêu thương anh gửi về!
Em là suối là khe hoa vàng con bướm lượn…
Con người hay con bướm? Vỗ cánh bay mù sương…
Em ơi anh muốn hôn nụ hoa quỳ em hái!

Ai biểu em được sinh làm con gái
để anh thề chê hết thẩy giai nhân?
Năm, chỉ một mùa Xuân,
em là muôn Thế Kỷ!

Mời độc giả xem phóng sự “Họa sĩ Hồ Thành Đức – Bé Ký và những trăn trở hiện tại”