Email từ Ðức: ‘Chuyện lan man vào Tháng Năm’ *

Trương Sinh Chung

LTS: Chúng tôi xin đăng lại nguyên văn nhận được, chỉ thêm vào những chỗ cần cho rõ ý của tác giả. Trân trọng (QV).

Kể từ ngày có cái danh từ tiếng Mỹ văn minh, tiên tiến, là Boat People ra đời, được dịch sang tiếng Việt là Thuyền Nhân, tức nôm na là Người Ghe (xưa tí thì gọi là người tầu?), để chỉ những người Dân ở miền Nam Việt Nam liều chết phóng mình vào biển cả, chuyện sinh-tử phó mặc cho ông Trời, để cho bao oan hồn chôn thân dưới biển cả, ở vùng biển mà ngày nay “người ta” nói là của nước Lạ, vĩ đại, hùng cường, văn minh và tiên tiến… hơn cả đảng và nhà nước… ta!

Những Người Ghe may mắn được cứu vớt, hay trôi dạt vào những vùng bờ biển ở những nước láng giềng, cũng văn minh, tiên tiến, sau những ngày giờ giằng co với tử thần và vận mạng, tức tục gọi là Cãi Trời. Tuy rằng được sống còn, nhưng cái tương lai mù mịt trong những tháng ngày chờ đợi trong các trại tị nạn ở “bản địa” thì  cũng chả có sung sướng gì. Người nào có sống còn trong những cái trại lơ tơ mơ như thế, (cũng) chỉ vì (mong) vịn (được)vào1 tia hy vọng rằng thì là sẽ được 1 quốc gia Âu Mỹ (thực dân, đế quốc!) nào đó tiếp nhận mình (cho) đến sinh sống, để làm lại cuộc đời! Trong những nước này, có 2 nước khá đặc biệt là Israel và Liên Bang Nam Tư tức Tây nó gọi là Yugoslavia dưới sự lãnh đạo của Chủ Tịch Tito, vĩ đại hơn cả Trời!

Danh từ “Dân Tị Nạn” ra đời và được lưu truyền từ đấy.

Đối với hạng người như thế tiếng Việt tiên tiến, hùng cường và văn mình sau khi “qui về một mối” thì có 1 từ ngữ khác để gọi: Bọn lính ngụy đánh thuê, bám đít đế quốc, chạy theo bơ thừa sữa cặn, bọn đĩ điếm,… rất ư là “hoành tráng.”

Tháng Mười Hai, năm1978, tôi đặt chân lên đất Đức. Lúc đó xứ này cũng chung số phận bị “cưa đôi mà xài.” Tôi tìm mua 1 tấm bản đồ để đọc từng địa danh mà trước đây mình chỉ biết được qua những bài Địa Lý hay Lịch Sử  trong lớp học trung học, (để) rồi (từ đó) lần mò qua xứ… Tây: Đây Paris, đây Marseille và đây… Normandie… Và dĩ nhiên cả thành La Mã, không phải (đã) được xây nên trong1 ngày, nhưng (đã) tiêu tùng chỉ trong1 ngày!…

Rồi cuộc sống (của tôi cứ thế mà) tiếp tục trên một đất nước lạ: Nói là lạ thật, chả sai chút nào, từ tiếng nói, văn tự cho đến nếp sống đều rất lạ, chả có văn mình, tiên tiến như… Tây chút nào.

Cho đến khi đút đầu vào bẫy, tìm được1 Minh Chúa (tức bà xã ) quản trị đời… ta; rồi mấy đứa “hậu bối” (của tôi tiếp tục) ra đời. Khi chúng nó lớn lên, đến trường rồi bất thình lình có một ngày, như bao nhiêu triệu đứa trẻ con khác, chúng nó đặt câu hỏi: “Mình từ đâu đến? Quê quán ở đâu? Tại sao Bố phải qua sống ở Đức?”…

“Mình là Dân Tị nạn, mà tiếng Đức nói là Flüchtlinge, danh từ này thoát từ động từ ‘fliehen’, nghĩa là trốn chạy, đào tẩu… Vậy mình là Người Trốn Chạy.”

“Sao vậy?”

“Tại có 1 bọn cướp nó  muốn giết mình!”

“Ai vậy?”

“Bọn đó có tên là Vi-Xi, con cháu của 1 thằng đầu đảng tên là Bác, tiếng Đức nói là Onkel.”

“Bộ đám đó dữ lắm hả?”

“Ừa,  nó là đại diện của bang mafia quốc tế, tổng bộ đặt ở Moskau. Con còn nhỏ, sau này, con sẽ hiểu, khi lính từ Moskau đánh vào Berlin bên Đông Đức, thì chúng nó đã làm những gì!” (Con học ở đây thì con đã biết rồi đó!)

Ngày hôm nay, đúng 18 năm sau khi thằng nhỏ đặt câu hỏi với thằng bố, thì tôi hỏi nó:

“Con đọc hết cuốn sách của ông Uwe Siemon Netto chưa?”

“Rồi.”

“Thế con thấy làm sao?”

“Y như những lời Bố kể hồi con còn nhỏ.”

“Thế con thấy có đúng sự thật không?”

“Đúng!”

“Như thế là đủ rồi, đọc lịch sử, quan trọng là phải biết phân biết đúng sai, phải biết đâu là thật, đâu là không thật, biết điều thật trong những điều không thật là điều rất khó, nhưng nếu giữ được sự tin tưởng vào sự thật trong một hoàn cảnh mà mọi người đều tin vào điều không thật, thì nó cần sự can đảm, con à! Con biết điều thật và luôn giữ niềm tin vào sự thật qua phán xét của mình, đó là can đảm.”

“Nhưng mấy thằng học cùng trên đại học với con chúng nó nói khác!”

“Thế con có tranh cãi với họ hay không?”

“Con có giải thích nhưng chúng nó không chịu tìm hiểu?!”

“Con à! Nhớ đây: Con không có bổn phận phải dạy cho những thằng ngu cho hết ngu! Con chỉ nên nói một lần, chúng nó là người lớn cả rồi, chúng nó phải có khả năng phân biệt, đúng sai, phải trái. Nếu chúng nó không chịu tin, thì đó là chuyện của chúng. Không can gì đến con cả, cứ bình tĩnh và từ từ xa chúng nó, bởi vì ở với một đám như thế, rồi có ngày con cũng ngu dốt như chúng mà thôi! Ông Einstein còn phải chịu thua đám này cơ mà. Không chỉ tránh voi không xấu mặt nào, mà tránh đống cứt cùng chả xấu mặt chút nào, con ạ! Ngày mai là ngày 1 Tháng Năm, như con biết, Đức nó nói là Tanz in den mai! (Nhảy múa đi vào Tháng Năm). Con hãy vui vẻ, sửa soạn đi múa với mấy thằng bạn, để đi vào Tháng Năm! Đời của con phải đầy hân hoan và niềm vui! Đó cũng là cái lý do mà Bố Mẹ đã liều chết bỏ nước ra đi, là mong cho các con có 1 cuộc sống như một con người, có cuộc đời nhiều tiếng cười hơn là khóc lóc!…”

Cuốn băng đến đây là hết pin. Con tôi vui vẻ ra đi để vui với các bạn của nó, để mừng vào Tháng Năm, tháng có nắng ấm, huy hoàng, có hoa nở, có tiếng cười, và có hy vọng! Chỉ còn lại một thằng già (là tôi), ngồi 1 mình, uống những hớp rượu cay, mà không biết là rượu gì!…

(Nguồn: [email protected])

*Tít nguyên thủy: “Chuyện lảm nhảm để đi vào tháng 5”