Nhớ Mẹ,

Mẹ của chúng tôi là người hiền từ nhân hậu, sống phúc đức, cả một đời vì chồng, vì con, vì cháu và thương yêu anh chị em ruột thịt. Mẹ đã thay Chồng dạy dỗ cho các con thành người hữu dụng cũng như không quản thân mình và mạng sống để dẫn dắt các con cháu đến bến bờ Tự do.

Trên đất khách quê người, Mẹ đã quán xuyến chu toàn việc nội trợ, săn sóc chăm nom miếng ăn, giấc ngủ của các con và cháu cho chúng con yên tâm đi làm và đi học để xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn. Không chỉ thế.

Mẹ của chúng tôi sống chan hòa với mọi người, không làm mất lòng ai, dù đó chỉ là con sâu ngọn cỏ.

Dù sống xa quê huơng, Mẹ lúc nào cũng nghĩ đến và thường xuyên giúp đỡ thân nhân và đồng bào trong nước.

Mẹ của chúng tôi trong giấc ngủ sâu đã vĩnh viễn ra đi xa các con, các cháu, xa bà con nội ngoại, bạn bè thân hữu với lòng tiếc thương vô hạn.

Kể từ giờ phút nầy chúng con đã mất Mẹ và không còn cơ hội được phụng dưỡng trong ngày của Mẹ (Mother’s Day) hoặc là trong mùa Vu lan, chúng con sẽ không còn được dịp cài bông hồng lên ngực áo của Mẹ nữa.

Antoine Tran
Nhớ Bà Nội,

Con xin được chia sẻ vài kỷ niệm lớn lên với Bà Nội của con từ Việt Nam đến Hoa Kỳ. Ở Việt Nam, Bà Nội con hàng ngày làm ô mai để bán tại nhà trên đường Cống Quỳnh. Bà làm ô mai thật ngon, không ai so bằng. Buổi sáng, Bà hay dắt con đi chợ và mua cho con một gói chè trong bọc, rồi hai bà cháu dắt nhau về nhà, vừa đi vừa ăn. Buổi trưa, hai bà cháu nằm trên đi văng, Bà kể chuyện, quạt cho con ngủ trưa. Nhiều hôm Bà ngủ trước cháu. Hôm nào trời mưa nước lụt, hai bà cháu cùng leo lên đi văng nằm cho tới khi nước rút khỏi nhà.

nguyenthinguyet-02

Hai bà cháu tại Washington DC, năm 1987.

Năm 1983, gia đình con đi vượt biên cùng Bà Nội. Cả tàu vừa đói, vừa khát vì không có lương thực và nước uống. Bà Nội ôm con trên bụng của Bà trong suốt 5 ngày trên tàu. Con nhớ vào một dịp Tết trên đảo tị nạn tại Galang, con đi chúc Tết với bạn từ sáng đến tối, làm Bà lo sợ, nhưng Bà rất hiền, không méc lại vớiBố Mẹ và cũng không lớn tiếng mắng rầy.

Khi qua đến Hoa Kỳ, hàng ngày con đi học về, Bà Nội luôn ở nhà, nấu cơm cho cả nhà. Bà rất khéo tay, dạy cho con móc và đan áo. Bà luôn nhớ tới những ngày cúng, giỗ ông bà tổ tiên. Và mỗi năm đến ngày Giao Thừa, Bà nấu những món ăn truyền thống để cúng, và khi cả nhà sum họp lại thì dùng bữa để đón Giao Thừa.

Đó là những kỷ niệm tốt đẹp nhất mà con sẽ mãi mãi ghi nhớ về Bà Nội của con.

Con cầu xin Đức Phật đón Bà Nội con ở cõi Niết Bàn.

Cháu nội của Bà

Bảo Mai.