Thursday, March 28, 2024

Vàng Ðen (Kỳ 4)


LTS:
“Vàng Ðen” là tiểu thuyết của nhà văn Nguyễn Dũng Tiến, được xây dựng trên những tư liệu cùng huyền thoại liên quan tới vùng “Tam Giác Vàng,” một trong những nguồn sản xuất và cung cấp thuốc phiện (“vàng đen”) lớn nhất thế giới. Ngoài việc viết văn, tác giả Nguyễn Dũng Tiến cũng là một trong những người Việt Nam đầu tiên có công gầy dựng vườn cây ăn trái cho người Việt ở xứ người. Ông hiện là chủ nhân vườn cây LA Mimosa Nursery, 6270 East Allston Street, Los Angeles, CA 90022-4546. Tel: (323)722.4543. Ðược sự cho phép của tác giả, Người Việt hân hạnh giới thiệu tiểu thuyết “Vàng Ðen” trên mục truyện dài của Nhật Báo Người Việt cũng như Người Việt Online.

 

Kỳ 4

 

Xác còn sống của một người đàn ông được đặt nằm xấp cạnh cổng chợ, hơn chục tên Pathet Lào gốc Việt đang ngồi vắt vẻo trên những sạp hàng bỏ trống, chúng cười nói huyên náo, một tên chừng có vẻ một cán bộ chính trị ra lệnh cho mọi người im lặng, bắt đầu tuyên truyền:

“Từ ngày cách mạng giải phóng được toàn thể Nam Việt, Lào, Campuchia, cách mạng đã đem được tự do, no ấm đến nơi nơi, nhưng Mỹ ngụy vẫn ngoan cố, vẫn chưa chịu chấp nhận cái nhục thất trận nên vẫn thường xuyên gởi những toán tình báo từ Thái Lan, băng qua sông Cửu Long để nghiên cứu và đánh cắp những tài liệu quý báu của vương quốc chúng ta về cả quân sự lẫn kinh tế. Tối hôm qua tổ kích của chúng ta đã kịp thời phá hủy nguyên một tổ gián điệp C.I.A của Mỹ, khi chúng chưa kịp đem những tài liệu đánh cắp được, do chúng ta ngụy tạo, về Thái Lan. Ðồng bào hãy nhìn hình ảnh của một kẻ làm gián điệp, làm tay sai cho địch, cả trăm người qua lại nhưng không có lấy một người rủ lòng thương hại.”

Không một ai rủ lòng thương, mọi người đều ái ngại cho kẻ xấu số, nhưng không dám thốt nên lời vì mọi người tự lo sợ cho chính mình.

Hạ phần cơ thể không một chút gì để che, dương vật bị máu từ mông chảy xuống, đóng cứng chung quanh tạo thành một hình thù xấu xí, cộng thêm lớp ruồi xanh phủ kín, càng thêm dị dạng. Hai mông đã biến mất, bầy nhầy với chút mỡ vàng còn lại, trám kín bởi nhặng xanh.

Khủng khiếp, lợm giọng hơn nữa, đám ruồi quỷ quái đã gởi gấm ngay những ổ trứng trắng, nhỏ như hột cơm nếp lên miếng mồi. Cùng sức nóng ẩm nhiệt đới của Lào, những ổ trứng đã nở trong một vài giờ, đám giòi con bằng đầu mũi kim đang lúc nhúc trong máu thịt của kẻ xấu số, chúng nhiều quá, bò tràn xuống cả mặt đất và lang thang quanh thân thể miếng mồi, nhiều con giòi còn bạo dạn hơn nữa, giang hồ đến cạnh chân của những người hiếu kỳ để rồi bị những bàn chân di miết xác chúng trên mặt đất. Bên trên miếng mồi, cha mẹ chúng đang tiếp tục dùng bữa. Có người bạo dạn hỏi:

“Sao không cho hắn vào nhà thương?”

“Tội gián điệp của hắn quá nặng nhưng cách mạng và chính phủ đã khoan hồng để hắn khỏi phải tù chung thân.”

Người tội nhân nằm dưới đất rên rỉ bằng tiếng Việt sau một lúc khá lâu ngất đi vì mất máu:

“Làm ơn bắn cho tôi chết, các ông làm ơn bắn cho tôi chết. Tôi không phải gián điệp, tôi chỉ vượt biên.”

“Tài liệu tịch thu rõ rành rành, anh còn chối cãi, nhưng cách mạng vẫn khoan hồng cho anh thêm chút thời giờ để ngẫm nghĩ rồi cám ơn cách mạng.”

Khốn thay, tội nhân không còn đủ thời gian để ngẫm nghĩ, mất một phần thịt da lớn, máu ra không ngừng từ gần sáng đến giờ, tiếng kêu oan chỉ là tiếng thở hắt cuối cùng. Ðàn nhặng xanh vẫn phủ kín vết thương. Cuối cùng, trái B 41 nổ giữa dòng sông kết liễu thêm một mạng người.

Chừng cuộc vui vừa tàn, tên cán bộ ra lệnh:

“Ðem bỏ xuống sông để làm gương cho kẻ khác.”

Ðám đông giải tán dần, phiên chợ cũng vừa tan. Vài đứa trẻ nhà nghèo, quần áo lấm lem, hiếu kỳ hò reo theo chân đám bộ đội đi bỏ xác chết xuống sông. Xác chết được kéo lê từ chợ ra đến bờ sông, trên con đường đất bụi, tuyệt không có một vết máu, xác đã chết vì mất hết máu. Xác để lại trên mặt đường những vệt dài lúc nhúc những giòi con.

Ðường phố thưa dần, mặt trời chừng muốn đứng bóng, mọi người rảo bước về nhà, lùa vội bữa cơm trưa, rồi thêm giấc ngủ trưa. Ảnh hưởng hơn nửa thế kỷ với văn hóa Pháp, người Lào, người Việt sống tại Lào đều cần một giấc ngủ trưa trước khi tiếp tục công việc buổi chiều. Cả thành phố Sà Vằn (Savanakhet) bỗng dưng yên tịnh hẳn, đâu đây một vài tiếng gà eo óc gáy trưa, tiếng gáy nghe buồn và não nuột.

Khá xa, dưới hạ lưu của sông Cửu Long kể từ Sà Vằn, giữa những đám lau sậy, trên một cù lao nổi trơ gần giữa dòng đang cạn nước, một người đàn bà, quần áo, đầu tóc dính đầy bùn đất đang tỉ tê ngồi khóc.

“Có im bu cái miệng đi không, ông lại thí cho một phát là đi đời mẹ đĩ.”

Kèm theo câu dọa nạt, tiếng lên đạn của súng, một họng súng AK 47 dí thẳng vào thái dương người đàn bà. Tiếng khóc dứt ngay, nhường chỗ cho một cái liếc mắt thật sắc và thật nhanh tổng quát vào đám bộ đội đang đứng vây quanh. Ðôi mắt quá nhanh của một con buôn lão luyện khiến cho đám bộ đội không kịp nhìn thấy.

“Bà làm gì lại ngồi đây một thân, một mình?”

“Các con ơi, cứu mẹ với, ai đời lũ con trời đánh của mẹ nó lừa mẹ ra đây, lột hết cả tiền của, rồi định trấn nước mẹ cho chết, ai ngờ trời còn thương cho mẹ gặp được các con, các con cứu mẹ với, mẹ phải đi trình với bộ đội để bắt rồi giết cha chúng nó đi.”

“Con bà à?”

“Còn ai nữa, chúng làm chìm cả ghe để định giết mẹ, tiên sư bố nó cái quân mèo mả gà đồng, voi dầy, ngựa xéo. Các con có bắt được, cứ thẳng cánh giết bố nó đi cho mẹ.”

Ðám bộ đội ngẩn người, tưởng đi bắt vượt biên theo sự điềm chỉ của dân chúng, ai ngờ lại gặp con mẹ điên điên, khùng khùng.

Chúng xì xào với nhau trong giây lát.

“Con mẹ này chắc lại vượt sông sang Thái chứ mẹ gì.”

“Tối hôm qua nghe đâu ở Sà Vằn có bắn được một chiếc ghe định vượt sông, không biết mụ này có dính líu gì không?”

“Trông con mụ ấy da trắng nuột như thế, chắc dân nhà giầu… Ê, bà kia, đứng lên xem.”

Tất cả những gì chúng xì xào, người đàn bà đều nghe rất rõ.

Thiểu não đứng dậy.

“Các con đưa mẹ đi bắt chúng nó à?”

“Cởi quần áo ra.”

“Ối giời ơi, con ơi là con ơi, các con lại bắt mẹ cởi quần áo, có đời thủa nào như thế này không chứ hả?”

Người đàn bà tru tréo giữa cồn đất hoang.

“Cột mè (Ðịt mẹ), cởi ra, tao bắn chết bây giờ.”

Người đàn bà riu ríu cởi chiếc áo. Một tên thò tay chộp lấy, miệng nham nhở nói:

“Cả quần nữa, điên mẹ gì mà điên, dí súng vào cũng sợ đến vãi đái, cởi nhanh lên rồi đưa quần đây.”

Chúng lần mò từng bâu áo cho đến cái cạp quần, tin chắc rằng bộ quần áo không dấu một thứ gì trong đó, một tên ra lệnh:

“Bà có dấu gì trong đít không?”

“Khổ quá, các con để mẹ truồng như nhộng, lại hỏi mẹ dấu cái gì, mẹ có gì mà dấu…”

“Ðéo mẹ, nói nhiều quá, xác như con lợn cạo, ai mà thèm, ngồi xổm xuống coi có dấu gì không?”

MỚI CẬP NHẬT